Cô bắt đầu phủ nhận Tần Hữu Công, một người như vậy, cho dù chuyển biến tốt, có thể đối xử tốt với dân chúng sao?
Ít nhất, cô không nhìn thấy điểm nào là đồng cảm với dân chúng từ trên người Tần Thục Hoa, ngược lại đều là lợi dụng quyền thế gia cảnh để chê bai và xem thường người bình thường, dáng vẻ huênh hoang hống hách, vênh váo hung hăng này, thật sự khiến người xem cũng ngứa tay.
“Bốp…”
Một tiếng động lớn vang lên giòn giã, vang vọng trong phòng khách giản đơn rộng lớn.
Ngay sau đó, Tần Thục Hoa mặc váy lụa dài, tóc xoăn thời thượng đã bị đánh ngã xuống đất, túi xách trong tay cũng lăn xuống dưới đất, cô ta không dám tin, ôm mặt của mình, môi run cầm cập nói: “Cô, cô lại dám đánh tôi?”
Cố Tiểu Tây thả tay xuống, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu càng không hề dao động: “Đúng vậy, đánh cô rồi, cô có thể làm thế nào?”
Bây giờ, tính mạng của Tần Hữu Công đều đang tùy thuộc vào cô, Tần Thục Hoa không giữ mồm giữ miệng, tát một cái thì làm sao chứ?
Cô nhếch môi, nghiêng đầu nói: “Còn nói lời cay nghiệt, muốn động tay, thì sẽ không chỉ đơn giản là tát cô một cái như vậy, chỗ dựa của cô sắp chết rồi, còn coi mình là cô chủ cả đã từng muốn gió có gió, muốn mưa có mưa sao?’
Lời này khiến bầu không khí bốn phía có vẻ lạnh lẽo mà căng thẳng, Tần Lập Quốc vội vàng bước lên đỡ Tần Thục Hoa.
Anh ta là con trai cả của Tần Hữu Công, gần bốn mươi tuổi, hiện giờ cũng là một nhân vật có máu mặt ở giới chính trị.
Dù Tần Thục Hoa đã gần ba mươi tuổi, trong tính cách vẫn là một người thiếu nữ, sau khi được Tần Lập Quốc đỡ dậy, nước mắt rơi lã chã, che mặt gào khóc, nói: “Anh! Anh chắc chắn phải đòi lại công bằng cho em!”
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng bị uất ức như này!
Tần Lập Quốc nhìn thoáng qua dấu tay trên mặt Tần Thục Hoa, biểu cảm trầm xuống, cũng không thẳng thừng chỉ trích Cố Tiểu Tây, trong mắt của anh ta, với thân phận của anh ta, chấp nhặt với một cái quân y nhỏ bé chẳng qua chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Anh ta cau mày, không vui nói: “Trung tướng Cố, đây là người mà ông đưa đến sao? Thế mà lại ương bướng ngông nghênh hơn Thục Hoa nhiều.”
Anh ta nói lời này, hiển nhiên là muốn cho Cố Vĩ một câu trả lời hợp lý, nếu không không cho qua chuyện này được.
Cố Vĩ nhìn Cố Tiểu Tây một cái, chớp mắt với cô một cách khó hiểu, chợt ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: “Thị trưởng Tần, cậu không thấy rõ tình huống vừa rồi sao? Là cô chủ Tần Hoa khiêu khích trước, quân y Cố đánh trả cũng là chuyền bình thường.”
Nhìn thấy Cố Tiểu Tây trị liệu có hi vọng, tối nay lãnh đạo đã có thể tỉnh lại, ông ấy có thể để người ta đến phá rối tình trạng tốt này sao?
Tần Lập Quốc sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Cố Vĩ lại có phản ứng như thế này!
Vẻ mặt của anh ta hơi thay đổi, cũng không phải nghi ngờ lòng trung thành của Cố Vĩ, mà là nghĩ đến một khả năng khác.
Cố Vĩ là quan chức thân cận của cha anh ta, gặp phải bất kỳ chuyện gì, lẽ ra đều nên đứng về phía bọn họ, nhưng hôm nay lại giúp đỡ một quân y nhỏ bé, chẳng lẽ nào quân y Cố này thật sự có điểm gì đó khác biệt, có thể cứu cha anh ta tỉnh lại?
Anh ta và Tần Thục Hoa không giống nhau, dù sao cũng là người xuất thân lăn lộn trong giới chính trị, chuyện gì cũng đều phải suy nghĩ kỹ càng trong lòng.
Lúc này, ông Đường đã trở về, có vài lính cảnh vệ mang vali đi theo phía sau.
Ông ấy nhìn thoáng qua trò cười trong phòng khách, cau mày.
Tần Thục Hoa thấy bầu không khí ngưng đọng, vội vàng bước lên kéo cánh tay của ông Đường, lắc qua lắc lại, nói bằng giọng điệu ấm ức: “Ông Đường, ông Đường, ông quay về rồi! Thục Hoa bị người ta đánh! Ông phải làm chủ cho tôi!”
Cũng coi như cô ta được ông Đường dõi theo từ nhỏ đến lớn, trong lòng đã nhận định rằng quân y nhỏ bé đã đánh cô ta không chết cũng phải tàn!