“Nếu như, ý tôi là nếu như, Vương Hâm thật sự làm phản, vậy anh ta chắc chắn đã nói chỗ chúng ta tạm trú cho đám quỷ giặc tây biết. Tuy sự biến mất của hai binh đội kia rất kỳ quái, nhưng không ai biết rốt cuộc tin tức có truyền ra hay không.”
“Trung đội trưởng, chúng ta không thể ngồi chờ chết! Nhất định phải nghĩ cách, cho dù có chết, cũng không thể để cho người ta bắt được!”
Mạnh Hổ đã tận mắt nhìn thấy năng lực của “Hoàng tiên cô”, nếu “Nó” nguyện ý đối phó với binh lính nước M, vậy phiền toái của bọn họ có thể giải quyết dễ dàng rồi. Mà một khi binh lính nước M ở trong mỏm núi Lăng Xuyên bị tiêu diệt thì trận chiến trước đó nổi lên, bọn họ đã thắng hơn phân nửa. Tin rằng đến lúc đó thương nhân nước M đóng quân ở thành phố Hoài Hải đang không ngừng khiêu khích cũng sẽ lặng lẽ lui đi.
Tình thế chiếu đấu đang ngay trước mắt, nhất định phải nắm chắc thời cơ, đánh cho kẻ địch không kịp trở tay!
“ ‘Hoàng tiên cô’ trông như thế nào?” Giọng nói của Yến Thiếu Ngu rất bình thản, hiển nhiên anh không có tin.
Kiểu truyền thuyết bắt nguồn từ dã thú trên núi, vượt qua cả tự nhiên này, chỉ sợ là đến cả trẻ con cũng không lừa được, nhưng như lời Mạnh Hổ đã nói, nếu như không phải Hoàng tiên cô, vậy vì sao những binh lính của nước M lại biến mất một cách khó hiểu? Chuyện này không hợp lý.
Mạnh Hổ cười khanh khách, gãi đầu, có chút không tự tin mà nói: “Lúc ấy ‘Hoàng Tiên Cô’ tắt đống lửa đi, chung quanh tối đen như mực không có thấy rõ được gì. Tôi không biết hình dạng của ‘Nó’ trông như thế nào, nhưng tôi chắc chắn ‘Hoàng tiên cô’ có tồn tại!”
“Trung đội trưởng, anh không biết tình hình đó thôi, lúc ấy đống lửa mới dập tắt trong giây lát, hơn hai mươi tên giặc tây của nước M đã biến mất trong nháy mắt, hơn nữa bọn họ còn không phát ra động tĩnh nào, chuyện này quá là bất thường!”
Lúc này, Hạ Lam Chương chống lên vách tường của sơn động để đi ra, anh ấy trầm ngâm một lát, nói: “Nói không chừng bọn họ chỉ bị dã thú tha đi thôi.” ‘Hoàng tiên cô “chỉ là truyền thuyết lưu truyền ở thành phố và thị trấn lân cận, không thể cho là thật.
Mạnh Hổ nóng nảy: “Điều này không thể nào! Lão Hạ, cậu cũng không tin tôi sao?”
Hạ Lam Chương cười khổ một tiếng: “Không phải tôi không tin cậu, chỉ là cách nói này không hợp lý.”
Mạnh Hổ cau mày: “Mọi người đều không tin tôi, vậy mọi người cũng phải tin quân y Cố chứ?Cô ấy mới vừa tới mỏm núi Lăng Xuyên thì gặp phải việc này, lúc binh sĩ nước M vừa biến mất, quân y Cố lập tức đốt đống củi lên, nói không chừng cô ấy nhìn thấy đấy?”
Nói tới đây, trong mắt anh ta ẩn chứa vẻ chờ mong.
Chỉ cần Cố Tiểu Tây nói “Hoàng tiên cô” có tồn tại, vậy thì chiến thuật của anh ta có khả năng thực hiện rồi, tìm được Hoàng tiên cô, mượn lực lượng của “Nó”, cho đám giặc tây một đòn cảnh tỉnh!
Giờ đây chỉ sợ bên trong mỏm núi Lăng Xuyên không có một ngàn cũng có tám trăm binh lính nước M đang đóng quân, nhiều người như vậy, một khi thắt cổ toàn bộ, chắc chắn sẽ khiến nước M biết được sự ghê gớm của chiến sĩ nước Z bọn họ, khiến bọn họ không dám khiêu khích nữa!
Yến Thiếu Ngu và Hạ Lam Chương đều nhìn về phía Cố Tiểu Tây, cô không ngăn Mạnh Hổ nói, cũng không phụ họa.
“Chúng ta không cần phải đắn đo về chuyện này, việc cấp bách là phải lập ra kế hoạch tác chiến mới. Người của nước M sẽ không tha cho trung đội 168, mà sự biến mất của hai binh đôi nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, chúng ta phải mau chóng tính toán.”
“Mỏm núi Lăng Xuyên đã bị người của nước M mò ra hết lần này đến lần khác, mặc dù không có Vương Hâm, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ đặt sự chú ý vào nơi này. Chúng ta cần phải tiên ra tay trước, sau khi ẩn núp thì đánh cho chúng trở tay không kịp!”
“Thời gian Vương Hâm rời đi không tính là lâu, tôi đề nghị sắp xếp một số người có khả năng bắn chuẩn, mai phục tại trong rừng rậm của vách núi, chờ đợi người của nước M đưa tới cửa. Còn các đồng chí ở đây thì cần lựa chọn những người có sức chịu đựng tương đối mạnh, dù sao ai cũng không biết khi nào thì binh lính nước M sẽ đến. Đây là kế hoạch cực kỳ vất vả cho mọi người, nhưng nếu như có thể thành công, có lẽ sẽ khiến bọn chúng trở nên hỗn loạn!”
“Mặt khác, còn cần có đường lui, chúng ta có thể tập trung ở phía dưới.”
Giọng của Cố Tiểu Tây rất bình tĩnh, đưa ra một số phân tích và biện pháp, cũng chuyển hướng đề tài về “Hoàng tiên cô”.