“Mấy ngày nay người gửi bản thảo cũng không ít, đều muốn cho đăng báo tuyên truyền chuyện thiếu lương thực, muốn công xã đứng ra nói chuyện rõ ràng, xem rốt cuộc chuyện thiếu lương thực phải xử lý thế nào, nhưng cấp trên không cho quản, chúng ta tự mình biết là được rồi.”
Nói đến chuyện này, cho dù Vạn Thanh Lam có tùy tiện, cũng không khỏi trở nên nặng nề.
Cố Tiểu Tây gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Đại đội sản xuất Đại Lao Tử nhờ có củ đậu mà tạm ổn, cũng không gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng điều này cũng không có nghĩa là sự việc không nghiêm trọng. Rắc rối của các đại đội khác vừa mới bắt đầu, mà rắc rối này sẽ đạt đến đỉnh cao khi tới Tết.
Dân chúng bị đói đến sợ rồi, bây giờ còn chưa hoàn toàn náo loạn, là bởi vì lương thực tạm thời còn đủ ăn. Chờ lương thực ăn không còn nhiều nữa, sẽ khởi xướng kháng nghị. Đến lúc đó, công xã còn muốn giả chết cũng không dễ dàng nữa.
Cô nhớ rõ, sau Tết còn chưa tới vài ngày, các đại đội đã tập hợp mọi người, khiêng cờ đến cửa chính của công xã để kháng nghị.
Mới đầu, công xã còn ôn tồn trấn an, nói tình huống năm sau sẽ chuyển biến tốt đẹp v.v. nhưng nói cho cùng chỉ toàn là lời nói suông, không có tác dụng thực tế. Không bao lâu sau, dân chúng cũng không còn đơn giản kháng nghị nữa.
Khi đó, còn xảy ra vài sự kiện cướp bóc ác ôn, xã cung ứng bị cướp không còn một mảnh.
Người nhà họ Cố thì mỗi ngày đều ở nhà không ra ngoài, sở dĩ cô biết chuyện này, là bởi vì Nhậm Thiên Tường cũng tham dự sự kiện cướp bóc ấy một lần, thậm chí đoạt về được nửa cái đầu heo, nhưng người hưởng thụ được cũng không phải là cô, mà là Điền Tĩnh.
Nghĩ đến chuyện cũ, vẻ mặt Cố Tiểu Tây trở nên nhàn nhạt, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Cô nghe Vạn Thanh Lam nói xong, thuận tay lấy bản thảo để lại mấy ngày nay ra, tới gần trưa, mới đến văn phòng của Ngụy Lạc. Trở về làm việc cũng phải nói một tiếng, hơn nữa cô cũng muốn thuận tiện đăng ký lớp học buổi tối luôn.
Lúc Cố Tiểu Tây đi tới văn phòng, thật trùng hợp đụng phải Bùi Dịch.
Anh ta nhìn thấy Cố Tiểu Tây thì có chút ngạc nhiên: “Sao cô lại trở về rồi? Tổng biên tập bảo cô về sao?”
Cố Tiểu Tây lắc đầu, nhàn rỗi nói: “Điểm thanh niên trí thức bị tuyết đè sập, nhóm thanh niên trí thức đều ở nhờ trong nhà xã viên, tiếp tục ở lại nơi đó cũng chỉ trì hoãn công việc, chẳng thà trở về đơn vị đi làm. Anh thì sao, sao anh đã về rồi?”
Bùi Dịch cười cười, nói: “Tôi phải về thành phố Chu Lan.”
Cố Tiểu Tây hơi giương mắt nhìn anh ta, cô nhớ rõ Bùi Dịch từ Nhật Báo Quần Chúng của thành phố Chu Lan điều đến đây. Anh ta đến công xã Hoàng Oanh không bao lâu mà đã đi rồi? Bỗng nhiên trở về? Vậy Lưu Tường kia phải làm sao?
Cô thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không có đặt câu hỏi, dù sao chuyện này không có liên quan gì đến cô.
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Ngụy Lạc cầm một bức điện báo trở về.
Bà ấy nhìn Cố Tiểu Tây và Bùi Dịch, cười nói: “Tới cả rồi à, ngồi đi, đúng lúc có chuyện muốn nói với hai người.”
Chân mày Cố Tiểu Tây khẽ nhướng, cùng Bùi Dịch một trái một phải ngồi xuống hai bên bàn làm việc, cô nói: “Tổng biên tập đã biết chuyện của đại đội sản xuất Đại Lao Tử rồi?”
Ngụy Lạc gật đầu: “Ừ, hôm qua đã nhận được tin từ dẫn đường Thôi đưa tới.”
Cố Tiểu Tây đã rõ, cũng không nói nhiều về chuyện này, tự nhiên nhắc tới chuyện về lớp học buổi tối: “Tổng biên tập, tôi nghe Thanh Lam nói công xã muốn mở lớp học buổi tối, tôi có thể đăng ký không? Bảo đảm sẽ học tập thật tốt, không làm mất mặt đơn vị chúng ta.”
Nghe vậy, đầu tiên Ngụy Lạc im lặng một chút, chợt đưa điện báo cho Cố Tiểu Tây: “Này, cô xem cái này trước đi.”