Cố Tiểu Tây vội vàng đi vào bệnh viện, đại sảnh trước đây đông đúc người hôm nay lại vô cùng im lặng, y tá bác sĩ đều đứng ở một bên. Cố Tiểu Tây nhanh chân đi lên tầng hai, nói có khéo hay không, phòng bệnh y tá tự sát chính là phòng bệnh mà Hoàng Thịnh ở lúc nằm viện.
Cô đi tới cửa thì nhìn thấy pháp y đang theo găng tay kiểm tra thi thể.
Thi thể nằm ngang trên mặt đất, mặc đồng phục y tá màu trắng, ngón tay Cố Tiểu Tây khẽ siết chặt, cô đứng lệch sang bên cạnh rồi nhìn thấy khuôn mặt của thi thể, là một người phụ nữ trẻ tuổi vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Không phải Bạch Mân.
Cố Tiểu Tây không nói rõ đây là cảm giác gì, cô vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa có chút nặng nề.
Bởi vì cô đã từng gặp thi thể bị che mặt này, ngày đó cô đến bệnh viện tìm Bạch Mân lấy sách thuốc, từng đụng phải Hoàng Thịnh đang trò chuyện và đùa giỡn với y tá trực ở ban, thi thể này chính là một trong những y tá đêm đó.
Cô còn nhớ rõ bảng tên của cô ấy: Trương Nguyệt Nhi.
Cho nên, bởi vì đêm đó cô gọi Bạch Mân đi, bánh răng vận mệnh đã đổi một người bị hại khác?
Cố Tiểu Tây mím thật chặt môi, cô không định ở lại thêm mà quay người rời khỏi bệnh viện.
Cái chết của Trương Nguyệt Nhi đương nhiên là do cô ấy không chịu nổi cám dỗ và bị Hoàng Thịnh lừa gạt, nhưng cô cũng không ủng hộ cách nói người bị hại có tội, kẻ cầm đầu chân chính vẫn là Hoàng Thịnh. Cô có thể tưởng tượng hướng đi của chuyện này sẽ không khác nhiều so với đời trước. Cho nên vẫn phải để Hoàng Thịnh ung dung ngoài vòng pháp luật sao?
Ngay khi Cố Tiểu Tây bước ra khỏi bệnh viện, phía sau có tiếng bước chân đuổi theo.
"Tiểu Tây! Tiểu Tây chờ tôi một chút!" Bạch Mân đeo túi xách chạy tới với sắc mặt tái nhợt, cô ấy bước rất nhanh, tựa như có ma đuổi theo phía sau, cả người trông vô cùng bối rối, thậm chí còn hơi loạng choạng.
Cố Tiểu Tây quay đầu nhìn về phía Bạch Mân, thở phào nhẹ nhõm.
Cô đỡ Bạch Mân đang thở hổn hển, nói khẽ: "Cô không sao chứ?"
Bạch Mân cắn môi lắc đầu, khi nhìn lại tòa nhà bệnh viện, vẻ mặt cô ấy rất khó coi.
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy một cái: "Cô xin nghỉ rồi à?"
Bạch Mân hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Bệnh viện cho chúng tôi nghỉ, vốn không phải ngày nghỉ, nhưng gặp phải... Gặp phải án mạng nên không có cách nào, vừa vặn sắp đến Tết rồi."
Cố Tiểu Tây khẽ gật đầu: "Cũng tốt, trở về nghỉ ngơi một chút, đi thôi."
Trên đường hai người đi về nhà, có lẽ là có cô ở bên cạnh, hoặc là cơn gió lạnh mùa đông phả vào mặt khiến Bạch Mân tỉnh táo lại, cô ấy cũng không có cảm giác đánh trống ngực và sợ hãi khi vừa rời bệnh viện nữa.
Cô ấy nhìn về phía Cố Tiểu Tây với vẻ mặt cầu xin, giọng điệu có chút sa sút: "Tiểu Tây, tôi..."
Ánh mắt cô ấy đăm đăm, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Cô biết không? Khi nghe tin có người treo cổ tự tử trong bệnh viện, tôi rất sợ, tôi không thể miêu tả cảm giác này như thế nào, chính là toàn thân rét run, lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập."
Cố Tiểu Tây đè nén sóng gió trong lòng, ngước mắt lên nhìn cô ấy.
Cô biết vì sao Bạch Mân lại có cảm giác như vậy, bởi vì đáng lẽ người phải chết là cô ấy.
Có lẽ trong cõi u minh sẽ có loại cảm giác sống sót sau tai nạn nghĩ mà sợ, cô cũng có, cho dù đời này cô có rất nhiều át chủ bài, thậm chí thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, nhưng mỗi lần trước và sau khi xảy ra chuyện, cô vẫn sợ hãi.
Cô sợ, sợ mình quá nhỏ yếu, bất lực thay đổi rất nhiều chuyện.
Cố Tiểu Tây im lặng một hồi, sau đó mở miệng an ủi: "Đã qua cả rồi."
Bạch Mân khẽ gật đầu, hai người đi được một lúc thì Bạch Mân có vẻ hơi xấu hổ, cân nhắc hồi lâu, sau đó thì thầm: "Tiểu Tây, hôm nay tôi có thể đến nhà cô không? Tôi không muốn về nhà lắm."
Trong nội tâm cô ấy vẫn còn có chút bất an, mà hiển nhiên người trong nhà không có cách nào cho cô ấy cảm giác ấm áp và an toàn được.
Cố Tiểu Tây gật đầu: "Đương nhiên."