Mục lục
Cố Tiểu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Thiên lại nhìn thoáng qua Phan Nhược Nhân thấy cô ta không có ý kiến mới nhỏ giọng nói: "Cô vào đi."

Điền Tĩnh gật đầu, ôm cái chăn mỏng đi vào, khẽ cúi đầu chào với Phan Nhược Nhân và Lam Thiên nói: "Tôi tên là Điền Tĩnh, sau này ở điểm thanh niên tri thức sẽ ở chung với mọi người."

Phan Nhược Nhân vuốt ve ngón tay của mình rồi lên tiếng hỏi: "Chỉ có một mình cô đến để nấu cơm đó à?"

Giọng nói của cô ta không hề có sự tôn trọng, thậm chí mang theo chút chế nhạo.

Điền Tĩnh lại giả vờ như nghe không hiểu ý tứ đó, rụt rè nhỏ nhẹ trả lời: "Không phải, trong đội sắp xếp ba người, tôi chỉ đến phụ giúp, hai bác gái kia mới là người nấu chính, hẳn sẽ không làm các cô thất vọng đâu."

Phan Nhược Nhân cười khẩy một tiếng, lười để ý đến cô ta, cầm cái chậu đi ra ngoài rửa mặt.

Điền Tĩnh cũng không để tâm, nhìn qua Lam Thiên khách sáo gật đầu chào, sau đó tìm một góc ở trên giường đặt chăn mỏng lên trên đó, đây là thứ duy nhất cô ta có thể tìm được để mang theo giữ ấm ở trong nhà sau khi Điền Đại Hữu dẫn theo Điền Điềm rời đi.

Khóe mắt cô ta liếc thấy Cố Tiểu Tây đang ngồi trên giường đất, còn cắn miếng thịt mềm trong miệng.

Điền Tĩnh cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào, giọng nói nhỏ nhẹ:

"Tiểu Tây, chúng ta..."

Cố Tiểu Tây chợt khẽ cười, gọn gàng dứt khoát cắt ngang lời nói của cô ta: "Tôi nghĩ nếu dựa vào quan hệ của chúng ta, nếu cô không muốn tự rước nhục vào thân thì đừng tìm tôi để nói chuyện."

Cô đặt kim chỉ xuống, quan sát Điền Tĩnh vài lần: "Nhìn mắt của cô kìa, sưng như quả óc chó, chắc là ở trước mặt của bí thư cho bộ tỏ vẻ đáng thương dữ lắm hả? Nếu không với những chuyện xấu của cô ở trại lao động cải tạo thì sao có thể đến một nơi như điểm thanh niên tri thức để làm việc?"

Giọng nói của Cố Tiểu Tây rất bình tĩnh, rất thờ ơ dường như không hề có một tí cảm xúc nào, nhưng khi Điền Tĩnh nghe thấy những lời này thì một ít lòng tự trọng còn sót lại ở trong người cô ta như được đánh thức, làm cho cô ta có cảm giác ánh mắt của Lam Thiên nhìn mình lúc này vô cùng khinh thường.

Quả nhiên Lam Thiên có chút ngạc nhiên, có điều cô ấy đã nhanh chóng kiểm soát biểu cảm ở trên mặt, tiếp tục làm một người thờ ơ không màn sự đời.

Điền Tĩnh siết chặt bàn tay, đôi mắt đỏ hoe lộ ra cảm giác không chịu khuất phục: "Tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi chân thành với cô mà thôi."

Cố Tiểu Tây im lặng nhìn cô ta chằm chằm một lúc mới lên tiếng: "Ôi đừng, tôi không muốn nhận."

Lúc Phan Nhược Nhân bưng nước đi vào lại bắt gặp cảnh tượng tranh cãi này của hai người họ, đôi mắt cô ta hơi lóe sáng, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú. Thật sự cô ta không hề biết Cố Tiểu Tây còn có thù xưa hận cũn với người tên là Điền Tĩnh này nữa chứ.

Lúc cô ta đi dò hỏi chỉ nghe thấy tiếng xấu của cô, nhưng lại quên tìm hiểu những chuyện này, kẻ thù của kẻ thù thì là bạn của mình rồi.

Dường như Phan Nhược Nhân có chút đăm chiêu mà nhìn Điền Tĩnh, ban đầu cô ta không thèm quan tâm đến người này, nhưng hiện giờ thì cũng có thể hỏi thăm quan tâm một chút rồi.

Điền Tĩnh ngẩn người vài giây, biểu cảm trên mặt cực kỳ tủi thân.

Cố Tiểu Tây lạnh lùng cười, thu dọn những thứ ở trên tay rồi cũng đi múc nước rửa mặt.

Điểm thanh niên tri thức cũng không có điện, buổi tối chỉ có thể sử dụng đèn dầu để thắp sáng, ở dưới nông thôn càng không có các hoạt động vui chơi giải trí, buổi tối tầm bảy tám giờ tối mọi người đã leo lên giường đất, sáng mai trong đội sẽ bắt đầu sắp xếp công việc cho nhóm thanh niên tri thức.

Dĩ nhiên, công việc của cô là vẽ thêm hai bức tranh để làm tài liệu thực tế về thanh niên tri thức xuống núi tham gia lao động tập thể.

Sau khi Cố Tiểu Tây rửa mặt thì nhanh chóng leo lên giường đất, đắp chăn đi ngủ.

Sáng mai cô còn muốn về nhà làm đồ ăn sáng, cô nên nấu món gì nhỉ?

*

Lúc Cố Tiểu Tây rời giường, bên ngoài trời còn chưa sáng.

Cô gấp chăn gọn gàng, sửa soạn rồi rời khỏi điểm thanh niên tri thức.

Điền Tĩnh bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ở bên ngoài, trong khoảng thời gian này thời tiết rất lạnh, buổi tối nhiệt độ xuống thấp cô ta thường xuyên không cách nào ngủ ngon được, hơn nữa ngày đêm cảnh giác Nhận Thiên Tường nên luôn trong tình trạng nơm nớp lo sợ nửa đêm anh ta lại lẻn vào trong phòng.

Hiện giờ đã đến điểm thanh niên tri thức, cô ta hiếm khi có được giấc ngủ ngon thế này, hiển nhiên cô ta đã ngủ quên.

Điền Tĩnh vội vội vàng vàng dùng nước lạnh lau mặt rồi chạy nhanh đến phòng bếp, hai bác gái được sắp xếp đến đây nấu cơm cho nhóm thanh niên tri thức đã ở đó rồi, một người là bác gái Lưu, người còn lại là bác gái Vương, tuy hai người họ đã lớn tuổi nhưng là những người phụ nữ làm việc rất nhanh nhẹn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK