Vương Bồi Sinh nhìn xuống phía dưới xem thử, ánh mắt cũng hơi bối rối.
Mưa trong núi sâu là chuyện thường xảy ra, nhưng mây đen lớn như vậy, sấm to như thế, lại tới một cách khó hiểu, luôn khiến người ta có một cảm giác quỷ dị không nói rõ được.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng vào lúc này ông ấy cũng không dám chần chừ, vội vàng kêu gọi xã viên, nói: “Mọi người chạy mau! Chúng ta đến hang động tránh mưa trước, đừng đợi ở đây nữa, đất trên núi tơi xốp, xảy ra nguy hiểm muốn chạy cũng không chạy được!”
Nghe vậy, các xã viên vốn dĩ còn chờ mong đào củ sắn bèn giải tán ngay, nháo nhào chạy về phía sườn núi.
Cố Chí Phượng đi ngược đám đông, đến bên cạnh dây thừng, nắm chặt sợi dây mà không hề nghĩ ngợi, cắn răng gắng sức kéo lên, người ngoài muốn tránh mưa giữ mạng, ông ấy thì không được, thằng cả và bé con nhà ông ấy vẫn còn ở phía dưới!
Điền Tĩnh nhìn mây đen trên trời, mắt sáng rực lên.
Cô ta biết rằng nam nữ chính đều ở đây nên cốt truyện này chắc chắn sẽ tới, quả nhiên là vậy!
Vẻ mặt Tống Kim An không tốt, nhìn thoáng qua nhóm người đang giải tán ngay, bây giờ bên cạnh dây thừng chỉ còn lại bốn xã viên, trong đó một người là Vương Phúc, một người là Cố Chí Phượng, còn có hai người khác không biết là ai, bốn người ra sức kéo dây thừng lên.
Anh ta đi nhanh tới, cũng với tay cầm chặt dây thừng.
Lúc này, cuối cùng Yến Thiếu Ngu vẫn luôn đứng trong góc đã len lỏi đi qua đám đông chạy đến, anh liếc nhìn xuống dưới, đứng ở tuốt đằng trước, cầm chặt sợi dây thừng mà Cố Tiểu Tây dùng, vừa mới dốc hết sức kéo thì hạt mưa to như hạt đậu đã rơi xuống cùng với tiếng sấm.
Những tia chớp màu bạc xé toạc bầu trời, trong chốc lát bầu trời bị xé toạc lại tối đen.
Tiếng sấm vang rền ầm ầm, mưa gió bão bùng kéo đến ngay lập tức, gió đang gào thét như muốn nuốt trọn hết thảy đất trời.
Trong hỗn loạn, chỉ nghe được có người hô: “Mưa lớn quá!”
Lúc này, một sợi dây thừng được kéo lên, Cố Đình Hoài xuất hiện, quần áo trên người anh ấy đều đã ướt hết, mặt đông cứng đến trắng bệch, vẫn nhìn xuống dưới núi hô to: “Bé ơi! Bé mau lên đây!”
Trời rất tối, dường như đến mức đưa tay ra mà không thấy năm ngón.
Anh ấy vội vàng níu một sợi dây thừng kéo lên, không bao lâu, Trần Nguyệt Thăng đã vượt qua đỉnh núi, sấm chớp đùng đùng, phản chiếu dáng vẻ chật vật của anh ta, vẻ mặt Trần Nguyệt Thăng khó coi, cũng bị dọa rất sợ sệt.
Dạng triền núi này, dễ xảy ra đất lở nhất, một khi bị rơi xuống sẽ bị ngọn núi bao phủ, coi như bỏ mạng.
“Con bé đâu? Tại sao con bé vẫn chưa lên?!” Cố Chí Phượng khàn cả giọng, dùng hết toàn bộ sức lực kéo dây thừng.
Điền Tĩnh nghe giọng nói hốt hoảng của mọi người, ánh mắt xen lẫn sự thay đổi, nhờ bầu trời đen thẫm bao phủ, ghé vào bên cạnh sườn dốc, nhìn thấy dây thừng đang được kéo lên liên tục, trên mặt bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh lùng, rút con dao trong tay ra, nhẹ nhàng cứa một nhát!
Thái dương của Yến Thiếu Ngu nổi gân xanh, trong đôi mắt là vẻ hung dữ: “Cô làm cái gì thế!”
Anh vừa dứt lời, dây thừng ngay lập tức mất lực, hất thẳng mọi người đang kéo dây thừng văng mạnh ra ngoài!
“Bé ơi!” Cố Chí Phượng nhìn sợi dây thừng thô ráp, mắt ửng đỏ, vùng vẫy muốn nhảy xuống dưới sườn núi.
“Cha! Cha đừng đi, để con đi tìm con bé!” Cố Đình Hoài kéo Cố Chí Phượng lại, tim đập loạn xạ, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống trên người làm làn da đau buốt, mưa như trút nước, dường như không nhìn rõ thứ gì, bây giờ xuống dưới không phải là tìm cái chết sao?
Yến Thiếu Ngu túm chặt cổ áo của Điền Tĩnh, lực vô cùng mạnh, gần như nhấc hai chân cô ta lên khỏi mặt đất.
Điền Tĩnh sợ hãi giật mình, giãy dụa dữ dội, khóe mắt ngân ngấn nước mắt, cô ta không ngờ rằng ở đây nhiều người như vậy, Yến Thiếu Ngu lại dám động vào cô ta: “Tôi… Tôi chỉ là muốn giúp thôi… Thật mà, thật sự chỉ là muốn giúp thôi, thanh niên tri thức Tống, anh cứu tôi với!”
Cô ta dám chắc rằng lúc nãy mưa lớn như vậy, trời lại tối, chắc chắn không có người nhìn thấy hành động của cô ta!