Biểu cảm trên mặt ông ta hơi phức tạp, ánh mắt cũng đào động. Ông ta vẫn nhớ rõ đứa con trai này của Yến Thú Chi, bất kể ông ấy đi đến đâu cũng luôn miệng khen ngợi đứa con trai này, khiến người ta không muốn ghi nhớ cũng khó.
Chỉ là sau khi nhà họ Yến gặp nạn, đứa nhỏ này cũng rời xa quê hương, còn ông ta khi đó chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi.
Thế nhưng mới một năm trôi qua, vị trí của hai bên đã xảy ra biến hoá, có điều Yến Thiếu Ngu lại không thờ ơ đứng nhìn mà để người yêu của anh cứu ông ta, đôi khi duyên phận và vận may thật sự kỳ diệu, rất khó giải thích được.
Tần Hữu Công ho khan vài tiếng, ông ta nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Yến Thiếu Ngu và cười nói: "Nhóc con nhà họ Yến, cậu không muốn chào hỏi chút sao?"
Biểu cảm trên gương mặt điển trai của Yến Thiếu Ngu đầy hờ hững, anh nhìn thẳng vào mắt Tần Hữu Công: "Lãnh đạo, nếu tôi là công, lúc này tôi sẽ không có tâm trạng giao lưu tình cảm đâu."
Ông Đường nhíu mày, hơi bất mãn với Yến Thiếu Ngu, nhưng Tần Hữu Công vẫn chưa lên tiếng nên ông ấy cũng không tiện nói gì.
Tần Hữu Công bật cười, không hề khó chịu trước thái độ hờ hững của anh, ngược lại ông ta còn tự giễu chính mình: "Vậy cậu nói xem với tình trạng cơ thể hiện tại thì tôi có thể làm gì được?"
Có điều, lời nói kế tiếp của Yến Thiếu Ngu làm ông ta không thể cười được nữa.
"Phe Khương đã liên lạc với nước E để tiến hành buôn bán lương thực, ông cũng biết, nếu phe Khương thành công bán được lương thực thì danh tiếng của ông ta trong dân chúng sẽ đạt tới độ cao mà ông không với tới được. Một khi phe Khương đạt được danh tiếng cao, còn phe Tần lại không vững vàng, cho dù ông có sống lại thì cũng chẳng cứu vãn được gì."
"Ưu tiên hàng đầu bây giờ là ngăn cản phe Khương liên hệ xuất khẩu lương thực, tốt nhất là lợi dụng chuyện của giáng đầu sư để kéo phe Khương rơi đài, việc này còn cần tôi phải nói rõ với ông hay sao?"
Yến Thiếu Ngu nói rất ung dung nhưng từng câu từng chữ của anh lại khiến lông mày Tần Hữu Công nhíu chặt thêm một chút.
Nghe vậy, sắc mặt ông Đường biến sắc, giật mình nhìn Yến Thiếu Ngu. Ông ấy không ngờ, trong căn phòng nho nhỏ này vậy mà lại có nhiều dám bàn luận với lãnh đạo về việc làm thế nào để kéo phe Khương rơi đài, mà người này còn là một chàng trai trẻ nữa chứ.
"Thủ trưởng đã giao cho chúng tôi hai nhiệm vụ khi tới thủ đô, thứ nhất là cứu ông, thứ hai là tiêu diệt giáng đầu sư đứng sau lưng phe Khương. Ông sẽ không bỏ qua cho hành vi lợi dụng quỷ thuật hại người, dùng thủ đoạn bất chính để mưu quyền đoạt lợi chứ?"
Chỉ vài câu nói ngắn ngủn của anh lại khiến ánh mắt Tần Hữu Công sáng ngời.
Khi ông ta nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, biểu cảm trên mặt đã thay đổi hoàn toàn.
Ông ta từng cho rằng người nhà họ Yến quá bảo thủ, tay nắm quyền cao nhưng lại không biết cân nhắc giữa mặt lợi và mặt hại, ngu ngốc nghĩ rằng người không phạm ta thì ta không phạm người mới dẫn đến việc bị người khác lợi dụng. Nhưng bây giờ xem ra, không phải tất cả mọi người trong nhà họ Yến đều giống nhau.
Ít nhất, chàng trai đứng trước mặt ông ta lúc này là một người thông minh.
Lát sau, Tần Hữu Công nói với ông Đường: "Ông Đường, gọi Cố Vĩ vào đây đi."
Ông Đường nghiêm túc gật đầu, vội vàng đi ra ngoài.
Ông ấy biết chuyện bọn họ chuẩn bị bàn bạc sẽ khiến thế cục hiện tại ở thủ đô bị đảo lộn.
Tần Hữu Công thẳng lưng: "Nhóc con nhà họ Yến đúng là không tệ, cậu có định quay về thủ đô hay không?"
Lời nói của Tần Hữu Công đã thể hiện rõ ràng ý muốn dìu dắt tiểu bối này của ông ta.
Yến Thiếu Ngu còn chưa trả lời, Cố Tiểu Tây đã thấp giọng nói: "Lãnh đạo, tính cách Thiếu Ngu quá thẳng thắn, không thích hợp làm quan."
Nghe vậy, Tần Hữu Công cứng họng, ông ta cười khẽ rồi nói tiếp: "Tôi sẽ chú ý chuyện của nhà họ Yến, xem như trả công việc các vị cứu tôi lần này. Có điều, nếu phe Khương gây cản trở, mà phía đảo Bảo cũng không đưa ra lời xác nhận thì chỉ dựa vào một bức thư sẽ rất khó sửa lại án oan cho nhà họ Yến, cho nên hai người phải lên kế hoạch trước."
Tần Hữu Công vừa nói xong, Yến Thiếu Ngu lập tức ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa hẹp dài sáng rực rỡ: "Nếu phe Khương rơi đài, Lãnh Trung Dịch tự mình ra trước toà án quân sự làm chứng thì ông có thể đảo bảo lấy lại trong sạch cho nhà họ Yến hay không?"
Tần Hữu Công sững sờ, ông ta nhìn chằm chằm Yến Thiếu Ngu rồi nở nụ cười: "Tất nhiên rồi!"