Mỗi ngày bí thư chi bộ đều phải xử lý không ít chuyện, cũng sẽ không đi theo các xã viên lên núi đào củ đậu. Hơn nữa chắc cũng đã đào củ đậu gần xong rồi, chờ khi mang toàn bộ về, đại đội cũng sẽ bắt đầu phân phát lương thực.
Năm nay tình huống đặc biệt, cũng không có phân phối theo lao động, mà chia đều để mọi người đều có thể sống sót.
Chia đồng đều cũng có cái khó của chia đồng đều, ví dụ như lượng lương thực được phân chia cho người già, đàn ông, phụ nữ, trẻ con là khác nhau. Nếu thật sự tính toán tỉ mỉ, cũng không phải là một công việc dễ dàng, phải bảo đảm mọi người đều không có ý kiến mới được.
Hơn nữa ngày hôm qua bò cái vừa mới sinh ra bê con, chỗ chăn nuôi đang rất náo nhiệt.
Lúc hai người đến, quả nhiên nhìn thấy một đám người ở chỗ chăn nuôi chỉ trỏ, nhưng cán bộ cũng chỉ có kế toán đại đội và Hoàng Phượng Anh, Vương Bồi Sinh và Vương Phúc không có ở đây, cũng không biết hai người đi nơi nào.
Cố Tiểu Tây cất tiếng gọi bên kia: “Chủ nhiệm Hoàng!”
Hoàng Phượng Anh vừa quay đầu lại, lúc nhìn thấy Cố Tiểu Tây, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng, vội vàng gọi Cố Tiểu Tây rồi nói: “Tiểu Cố, mau tới đây, lại đây xem bò của đội chúng ta này. Khỏe mạnh thật đấy, bò cái cũng có rất nhiều sữa!”
Cố Tiểu Tây cười cười, lúc đến đó vừa hay nhìn thấy bò con đang uống sữa.
Có lẽ là bởi vì năng lực chữa trị nên bò cái có rất nhiều sữa, bò con uống sữa rỉ ra ngoài khiến mọi người vây xem ngạc nhiên không thôi. Dù sao mùa đông không có nhiều cỏ xanh, lúc này con của bò cái không có đủ dinh dưỡng, bò con chết đói cũng không ít.
Hôm qua nhìn thấy con bò cái này đã không qua khỏi, cuối cùng lại được Cố Tiểu Tây cứu trở về, còn bình an sinh con. Cái này còn chưa tính là gì, cả đêm đi qua, bò cái và bò con tràn trề sức sống, trông còn khỏe mạnh hơn trước đây rất nhiều.
Hoàng Phượng Anh vỗ vỗ tay Cố Tiểu Tây, vui vẻ nói: “Cô đúng là vị cứu tinh của đại đội chúng ta!”
Cố Tiểu Tây khẽ nhếch môi, không nói gì, vị cứu tinh? Thật sự không thể tính, nếu như không phải bởi vì không gian Tu Di, kết cục của con bò cái này và hai con bò con đã không khác gì so với kiếp trước, bao gồm cả cô, muốn thay đổi vận mệnh định trước cũng không dễ dàng.
Đúng lúc này, con bò cái vẫn luôn vùi đầu ăn cỏ khô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhấc chân đi về phía Cố Tiểu Tây.
“Bò… ò…” Bò cái kêu một tiếng về phía Cố Tiểu Tây, trong ánh mắt cực lớn toát ra sự thân thiết được nhân tính hóa.
Bò con liếm liếm miệng, cũng đi theo mông bò cái chạy tới từ phía sau, lắc lắc cái đuôi kêu “Bò…ò…” một tiếng.
Dường như chúng đều nhận ra ân nhân cứu mạng là Cố Tiểu Tây, biểu hiện gần gũi khác với những người ngoài. Cảnh tượng này khiến mọi người chung quanh đang nhìn phải hô lên là thật thần kỳ, liên tiếp nhìn về phía Cố Tiểu Tây, trong lòng đã nghĩ xem nên đi ra ngoài tuyên truyền như thế nào.
Hoàng Phượng Anh cũng nhìn Cố Tiểu Tây với ánh mắt thần kỳ, đại đội sản xuất Đại Lao Tử bọn họ thật sự có một nhân vật như là tiên nữ.
Thôi Hòa Kiệt đứng ở phía sau, cũng thấy được cảnh tượng này, từ trong những câu nói của mọi người cũng biết được chuyện tối hôm qua. Trong lòng cảm thán, Cố Tiểu Tây này thật sự là cuốn sách vô cùng đặc sắc, mỗi lần mở ra một trang đều có thể mang đến một bất ngờ mới.
Cô như vậy, chẳng trách lại thu hút được Tống Kim An, nói không chừng về sau thật sự có thể một bước lên trời.
Cố Tiểu Tây đưa tay sờ sờ đầu con bò cái, nói với Hoàng Phượng Anh: “Chủ nhiệm Hoàng, sao không thấy bí thư chi bộ đâu?”
Nghe vậy, Hoàng Phượng Anh vui vẻ nở nụ cười: “Bí thư chi bộ lên công xã rồi, chuẩn bị báo cáo chuyện tối qua cô cứu con bò lên bên trên, chuẩn bị cho cô danh hiệu xã viên ưu tú, đây là người đầu tiên trong đại đội chúng ta đấy!”
Rõ ràng là Cố Tiểu Tây đoạt giải, nhưng bà ấy còn mừng rỡ hơn bản thân, đủ có thể thấy bà ấy thật lòng vui mừng.