Cô ấy là một người có tính tình khôn khéo. Anh cả nhà họ Cố không thể làm nên trò trống gì cả, thấy cũng không có gì tiền đồ gì cả. Tuy rằng anh ấy cưới một cô y tá, nhưng lại không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa nên cũng rất dễ dàng khi dễ cô ấy.
Thằng hai nhà họ Cố đã bị đuổi ra khỏi nhà nên cũng không được chia tài sản ở trong nhà. Vậy cuối cùng là toàn bộ tài sản ở trong nhà họ Cố không đều thuộc về thằng ba nhà họ Cố hay sao?
Trông Cố Tích Hoài chính là một người thông minh, nếu thật sự muốn đi theo anh ấy, vậy thì cuộc sống sau này của cô ấy cũng sẽ không kém!
Tưởng Lệ Lệ sửng sốt một chút, cô ấy nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Tích Hoài đang ngồi ở sau cái bàn và dùng bút ghi chép chi tiết quà cưới.
Thanh niên có làn da rất trắng, dáng vẻ cũng tuấn tú. Lúc ngẩng đầu nói chuyện với người khác, vẻ mặt của anh ấy cũng rất khiêm tốn ôn hòa. Tuy rằng dáng dấp của anh ấy kém hơn so với Yến Thiếu Ngu nhưng so với với những chàng trai khác ở trong đại đội thì anh ấy tốt hơn rất nhiều.
Ban đầu, Tưởng Lệ Lệ không hề chú ý tới Cố Tích Hoài, nhưng hôm nay quan sát anh ấy một chút, ngược lại là cô ấy thật sự cảm thấy không sai.
Vương Mỹ Hoa hiểu rõ con gái nhà mình, thấy cô ấy nhìn không dời mắt, thím ấy cười vỗ nhẹ lên tay của cô ấy, nhỏ giọng nói: "Con gái, con có thể hiểu rõ nỗi khổ tâm của mẹ là đúng rồi. Con xem thử cuộc sống của nhà họ Cố trong khoảng thời gian qua đi, chắc chắn là tốt hơn rất nhiều so với chúng ta rồi!"
"Cố Tiểu Tây là một người có năng lực, có thể kiếm tiền. Bây giờ, con bé còn làm quân y nữa, chồng của nó tuổi còn trẻ mà cũng đã là sĩ quan. Sau này, nói không chừng còn là sĩ quan cấp cao nổi tiếng nữa đó!"
"Nếu như con có thể trèo vào nhà này thì cả nhà họ Tưởng chúng ta được xem như là đi theo con hưởng phúc!"
Ánh mắt của Tưởng Lệ Lệ dần dần trở nên kiên định, cô ấy hơi do dự một lúc, chuẩn bị đi nói chuyện với Cố Tích Hoài. Mặc dù mọi người đều là thành viên của đại đội sản xuất Đại Lao Tử và cũng quen biết nhau khi còn bé, nhưng sau khi lớn lên, bọn họ lại chưa từng tiếp xúc, tình cảm cần phải bồi đắp.
Có điều, cô ấy còn chưa kịp hành động, đã thấy một số cô gái trẻ khác trong đại đội chen chúc nhau tiến lên cười nói rôm rả với Cố Tích Hoài và Lăng Gia ở bên cạnh để giết thì giờ. Tưởng Lệ Lệ sửng sờ, cô ấy đứng ngây ngốc tại chỗ và không biết có nên tiến lên nữa hay không.
Vương Mỹ Hoa nghiêm mặt não nề, một bàn tay đập vào trên cánh tay của Tưởng Lệ Lệ, nói: "Ngu xuẩn, đớp cứt cũng không đuổi kịp một miếng nóng hổi."
Cuộc sống của nhà họ Cố rất thịnh vượng và có triển vọng lớn. Đây cũng không phải là điều mà chỉ có một mình thím ấy có thể nhìn thấy. Bà mối đã tới cửa nhiều lần, đáng tiếc là đều bị từ chối. Thằng ba nhà họ Cố có tham vọng, chắc chắn sec không muốn tìm cô gái nông thôn.
Vương Mỹ Hoa cũng chính là khuyến khích con gái nhà mình thử xem, liệu con gái của thím ấy có thể nhận được sự chú ý của anh ấy hay không?
Bây giờ xem ra, cơ hội này là cực kỳ xa vời.
Vương Mỹ Hoa lắc đầu, quay đầu sang nói chuyện với những phụ nữ khác đang ngồi ăn để giết thì giờ.
Lúc này, ở bên ngoài bỗng truyền đến một loạt tiếng động náo loạn. Một chiếc xe ô tô từ từ lái tới đây. Khi cửa xe mở ra, một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách tây xách theo một cái túi nhỏ bước xuống xe, người đó còn chỉ huy tài xế khiêng đồ ở bên ngoài nữa.
Thành viên trong đại đội tập trung quan sát, những túi lớn túi nhỏ, vải vóc lụa gấm và chiếc radio đều là mặt hàng cao cấp ở tỉnh cả!
Trong đám người có người tinh mắt đã nhanh chóng nhận ra người phụ nữ đó chính là Lâm Cẩm Thư, mẹ ruột của Cố Tiểu Tây.
Tất nhiên là Vương Mỹ Hoa cũng nhận ra Lâm Cẩm Thư. Tuy rằng bà ta không có ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử lâu lắm, nhưng khi đó cái cái danh xưng người đẹp của Lâm Cẩm Thư được lan truyền cực kỳ vang dội. Là người cùng thế hệ, lúc còn trẻ thím ấy không hề cảm thấy phục bà ta.
Nhưng hôm nay trông thấy được làn da săn chắc như xưa và cả cuộc sống giàu có của bà ta, sự ghen tỵ ở trong lòng thím ấy càng nhiều hơn.
Vì sao những chuyện tốt đều tập trung ở nhà họ Cố cơ chứ?