Cố Tiểu Tây nhíu mày lại, cô biết ý của Chu Dung Dung, cũng không phải là nói tới lần gặp mặt Hạ Lam Chương ở tiệm cơm Quốc Doanh kia. Cô ấy cảm thấy cô nhìn quen mắt là bởi vì cô đã từng bán qua một đôi giày lưới trắng Hoa Lăng Tiêu cho cô ấy lúc bản thân còn mập mạp.
Cô cũng không có thừa nước đục thả câu, ngay thẳng đáp ngay: "Giày lưới trắng Hoa Lăng Tiêu."
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Chu Dung Dung thay đổi lớn, bờ môi của cô ấy run rẩy nói: "Cô, vậy mà là cô sao?"
Sau khi nỗi kinh ngạc trôi qua, cô còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã tóm lấy cánh tay của Cố Tiểu Tây, nhỏ giọng hỏi: "Cô đã giảm cân như thế nào vậy? Làm sao cô có thể giảm cân nhanh như vậy? Có phải là cô có phương thuốc dân gian nào hay không? Có thể chia sẻ với tôi hay không?"
Khóe miệng của Cố Tiểu Tây giật một cái, cô nghiêng đầu nhìn Chu Dung Dung, ánh mắt có chút phức tạp.
Vốn dĩ là cô còn tưởng rằng Chu Dung Dung sẽ biểu diễn một tiết mục “ghen tuông giành chồng và nhắm vào mình” khi cô đến, không ngờ sau khi cô ấy bình tĩnh lại, chuyện đầu tiên mà cô ấy hỏi cô lại là làm sao giảm béo, một góc độ hiếm có.
Chu Dung Dung thấy cô không nói lời nào, cô ấy cắn răng, nhẹ giọng nói: "Cô có thể nói cho tôi biết được không?"
Cố Tiểu Tây bật cười đáp: "Đương nhiên là có thể rồi, vận động nhiều, uống nhiều nước, ngậm miệng lại và mở rộng chân."
"Chỉ đơn giản như vậy sao?" Chu Dung Dung có chút không tin nổi, vẻ mặt của cô ấy nghi ngờ nhìn Cố Tiểu Tây.
Trước kia, cũng không phải là cô ấy chưa từng giảm cân qua. Chẳng qua vận động cũng vô dụng, ngậm chặt miệng lại cũng cảm thấy bụng đói cồn cào tới nổi kêu rột rột. Rõ ràng là cô ấy đã chịu không ít cực khổ, nhưng cuối cùng cũng không nhìn thấy hiệu quả. Cứ thế mãi, cuối cùng lần nào cũng đều thất bại cả.
Trước kia, lúc người này bán giày cho cô ấy, rõ ràng là cô cũng không khác cô ấy lắm. Hiện tại, bỗng nhiên cô lại gầy đi và trở thành mỹ nhân, làm sao cô ấy có thể không ao ước được như thế chứ? Nói không chừng, Hạ Lam Chương có thể nhìn thấy cô ấy sau khi đã giảm cân thì sao?
Hơn nữa, cho dù không phải là vì Hạ Lam Chương, cô ấy cũng đã chịu đủ sự chế giễu của mọi người bởi vì dáng vẻ này của mình trong suốt khoảng thời gian qua rồi.
Cố Tiểu Tây ngẫm nghĩ, cô có thể giảm cân nhanh như vậy cũng không thiếu công dụng của nước giếng ở trong không gian Tu Di đâu. Chẳng qua chuyện như vậy tất nhiên là không thể nói, cô nói: "Không có lừa cô đâu. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là sự kiên trì, nếu không thì cô sẽ kiên trì tới đâu?"
Chu Dung Dung nhìn thấy vẻ mặt chân thành của cô, không giống như là đang gạt người, cô ấy liền thở dài một tiếng: "Trước kia, tôi cũng giảm cân qua, kiên trì không tới đâu cả."
Bụng của cô ấy luôn luôn dễ dàng đói, chế độ ăn uống điều độ lại không có bất kỳ tác dụng nào cả, dẫn đến sự thất bại trong gang tấc.
Mặt mày của Chu Dung Dung tràn ngập vẻ u sầu, nhưng cô ấy rất nhanh nghĩ đến tình huống trước mắt, hỏi: "Hôm nay, cô tới đây để làm gì? Cô và nhà của Đỗ Yên Nhiên có quan hệ gì? Trước kia, tôi cũng không có nghe cô nói qua."
Thái độ thân quen này lại làm cho Cố Tiểu Tây im lặng, cô mở miệng nói: "Chỉ là họ hàng thân thích bình thường, trùng hợp thôi."
Chu Dung Dung hiểu rõ gật đầu nhẹ. Cô ấy đã nói rồi, cả nhà của Đỗ Yên Nhiên đã quen sẽ nâng cao giẫm thấp. Trước kia, cả nhà cô ta đều coi thường nhà của cô ấy. Nếu không phải bởi vì lần này cha của cô ấy đảm nhận công việc đưa thanh niên trí thức xuống nông thôn thì chắc chắn là bọn họ sẽ không mời cả nhà của cô ấy tới đây đâu.
Đương nhiên là cô ấy cũng không muốn tới một nơi nhàm chán như vậy chút nào cả.
Đỗ Yên Nhiên ở một bên nghe được câu nói phủi sạch mối quan hệ với mình của Cố Tiểu Tây, cô ta kinh ngạc nhìn cô một cái. Trong đầu cô ta có cảm giác nói không nên lời, bạn xem người ta như báu vật quý giá nhưng người ta lại chẳng thèm đoái hoài gì tới cả, cơ bản là không muốn dính dáng tới mình một chút nào cả.
Cô ta mấp máy cánh môi, cười nói: "Tiểu Tây, em thật biết nói đùa mà. Đã qua nhiều năm chưa gặp mặt nhau, tính tình của em vẫn thẳng thắn như vậy. Chẳng qua ngược lại tính nết của em lại rất hợp với Dung Dung."
Cố Tiểu Tây lạnh lùng giật giật khóe môi. Đời trước, cô chưa từng quen biết Đỗ Yên Nhiên, nhưng cô ta vừa mới mở miệng ra, cô đã nghe thấy một mùi trà xanh rồi, chính là loại trà xanh cao cấp giết người không thấy máu, đồng loại với Điền Tĩnh.
Cô chán ghét nhất chính là loại người này.
"Nói đùa ư? Ai nói đùa vậy chứ? Một khi mẹ của cô đắc thế thì lập tức đổi tên đổi họ. Vốn dĩ bà ta cũng không phải tên là Nhiếp Bội Lan, tôi nhớ là... Hình như tên của bà ta là Cố Kim Phượng, đúng chứ? Bà ta làm người mà quên mất gốc gác, quên mất cội nguồn của mình, có thể đi tới ngày hôm nay cũng được xem như là dấu chấm hết rồi."
Lời nói này của cô không có chút khách sáo nào làm cho mặt của Đỗ Yên Nhiên lập tức biến sắc.