Ngón tay Tống Kim An động đậy, rốt cuộc đã mềm lòng, cầm lấy đũa ăn miếng xương sườn mà Tống Lâm bỏ vào trong bát của anh ta.
Tống Lâm cười, không tiếp tục tỏ vẻ là cha, mà giống như nói chuyện với một người bạn bình thường, trò chuyện với Tống Kim An: “Đồng chí nữ đi cùng với con hôm nay là quen biết lúc xuống nông thôn sao? Con thích cô ấy?”
Vẻ mặt Tống Kim An cứng đờ, đối mặt với câu hỏi này của cha, anh ta khó tránh khỏi hơi ngượng ngùng.
Cố Tiểu Tây thật sự là người mà anh ta thích, vốn dĩ anh ta nên nghiêm túc giới thiệu người ta cho cha làm quen, nhưng cuối cùng vậy mà cô lại bị ép rời khỏi khuôn viên thành ủy bởi vì nhiều nguyên do, cô sẽ nghĩ như thế nào, liệu sẽ cảm thấy người nhà anh ta xem thường cô không?
Nghĩ như thế, ánh mắt Tống Kim An đau khổ, cũng không muốn nói chuyện của Cố Tiểu Tây với Tống Lâm nữa.
Lúc trước cô đã giúp anh ta, lần sau gặp lại anh ta cũng không biết làm thế nào để đối mặt với cô.
Tống Lâm cười ha ha, trong giọng nói không có vẻ tức giận: “Nhìn dáng vẻ là thích rồi, thật ra cha hơi tiếc vì không gặp được cô ấy, có thể làm vừa ý đứa con trai sắc bén yêu cầu cao của cha, cho dù là người nhà quê, vậy cũng là người nhà quê có bản lĩnh.”
Giọng nói Tống Kim An cứng rắn, hơi lạnh nhạt: “Con không hề biết rằng cha thế mà lại có thành kiến phân biệt.”
Mở miệng là nói người nhà quê, đừng nói là Cố Tiểu Tây, anh ta nghe xong đều cảm thấy không hợp, rất không thích.
Tống Lâm ngừng một lát: “Kim An, không phải cha có thành kiến phân biệt, mà là gia đình như chúng ta, không tránh khỏi phải xử lý chuyện như vậy, con cảm thấy con cưới một người nhà quê theo như mong muốn của bản thân thì có thể có lợi ích gì?”
“Con sẽ bị bạn bè cũ chế giễu, nhà họ Tống chúng ta cũng sẽ trở thành đề tài để người ta bàn ra nói vào!”
“Càng huống chi, cô ấy đã quen những ngày tháng ở nông thôn, đến thủ đô, cô ấy có thể ứng phó được việc xã giao bên ngoài sao?”
“Cha cũng muốn con tìm người mình thích, nhưng điều này chắc chắn là không thể, nếu con không thích việc xem mắt, cha cũng sẽ không ép buộc con, quá lắm thì cha cực khổ thêm vài năm, để người ta nhắm vào mấy năm cũng chẳng sao cả.”
Tống Lâm nói xong, nở một nụ cười nhàn nhạt trên mặt, bất lực đối diện với đứa con trai ngỗ nghịch.
Thế nhưng, lời này lọt vào tai Tống Kim An lại rất khó chịu, tóc mai đã bạc của cha chứng tỏ ông ta đã già rồi, đã lớn tuổi rồi, biết rõ sự nghiệp chính trị của ông ta không thuận lợi, anh ta cũng là đau lòng não nề, nhưng việc này cần phải lấy việc liên hôn để giải quyết sao?
Vẻ mặt của Tống Kim An hơi mơ hồ luống cuống, bỗng chốc không biết nên làm thế nào để tiếp lời của Tống Lâm.
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, trên đường con tới đây đã xảy ra chuyện gì? Vết thương trên mặt…” Tống Lâm cau mày, nhìn về phía vết thương tím tái trên mặt Tống Kim An, khóe mắt thoáng vẻ lạnh lùng, con trai của Tống Lâm cũng không phải người mà ai đều có thể động vào.
Tống Kim An mím môi, nghĩ đến việc của thành phố Phong, cũng không vòng vo, thẳng thắn đưa ra quân bài.
Sau khi anh ta nói xong chuyện gặp phải ở thành phố Phong, Tống Lâm cũng cau mày, rơi vào trầm tư.
“Cha, mặc dù thành phố Phong cách tỉnh H một khoảng, nhưng môi trường ở đó hỗn loạn, nhiều nhân viên lưu động, phần tử tội phạm thì nhiều vô số kể, có rất nhiều cơ hội để hành động, có lẽ có thể tranh thủ để đạt được một vài thành tích chính trị, giúp cha giữ vững chỗ đứng!”
Từ lâu Tống Kim An đã nghĩ xong làm như thế nào để khuyên bảo Tống Lâm, anh ta tự biết cha mình là phái bảo thủ, không chắc chắn sẽ bằng lòng nhúng tay vào việc của thành phố Phong, nhưng tuy rằng thành phố Phong là cục xương khó gặm, nhưng một khi đã gặm được, cũng chắc chắn có thể mài hàm răng càng sắc bén hơn.
Lông mày Tống Lâm giật giật, lại không lên tiếng như cũ, không biết đang suy nghĩ gì.
Tống Kim An cũng không vội, mà là cau mày nói: “Cha, lúc đó con đã nói tên tuổi của cha ra, nhưng vẫn bị đánh đập như cũ, đủ để có thể thấy đám người kia của thành phố Phong hung hăn nhiều như nào, cũng là lúc để đánh bọn chúng một phen.”