Mục lục
Cố Tiểu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tống… Thanh niên… Tri thức Tống… Cứu… Cứu tôi…” Điền Tĩnh vươn tay về phía Tống Kim An, giọng nói như khóc nức nở.

“Thiếu Ngu! Anh bình tĩnh một chút! Đồng chí Điền cũng chỉ muốn giúp thôi, không ngờ rằng dây thừng lại đột nhiên bị đứt!” Tống Kim An bước lên phía trước, ngăn Yến Thiếu Ngu lại, nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn một người điên.

Cố Đình Hoài đã cột dây thừng ở quanh eo, chuẩn bị xuống dưới lần nữa để tìm Cố Tiểu Tây.

Yến Thiếu Ngu túm lấy cổ áo của Điền Tĩnh, hung hăng ném cô ta ngã sấp xuống một bên: “Giữ kỹ dây thừng, quay về tự nhiên có lý lẽ làm rõ đúng sai. Cố Đình Hoài, anh ở lại chăm chú Cố, tôi đi tìm Cố Tiểu Tây!”

Động tác của anh lưu loát, kéo dây thừng qua, quấn một vòng ở cổ tay, đứng ở bên cạnh sườn dốc, đạp hai chân một cái bèn rơi vào trong bóng tối vô tận, chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình trong mông lung mờ mịt.

“Thiếu Ngu!” Cố Chí Phượng hét lên một tiếng, cắn chặt hàm răng, trong lòng cầu nguyện hai người có thể quay về bình an.

Cố Đình Hoài thì cẩn thận, cất dây thừng bị cắt đứt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Điền Tĩnh đang nằm sấp.

Nhà bọn họ và Điền Tĩnh trải qua nhiều khúc mắc như vậy, từ lâu đã chán ghét nhau, nếu như Điền Tĩnh chơi xấu, muốn ép con bé đi vào chỗ chết thì cũng có khả năng, Thiếu Ngu đã nói như vậy thì chắc là đã nhìn thấy, người đàn bà độc ác này, quả thật khiến người ta kinh tởm!

“Khụ khụ khụ…” Điền Tĩnh che cổ, ho khan một cách dữ dội, bực bội trong lòng vì Yến Thiếu Ngu lo chuyện bao đồng!

Cô ta ra tay thần không biết quỷ không hay, làm sao có thể bị người ta phát hiện? Chẳng qua là nghi ngờ trong lòng anh mà thôi, thế mà lại tra hỏi cô ta trước mặt mọi người, xem ra phải mau chóng chiếm được Tống Kim An, anh ta mới không màn mọi thứ mà bảo vệ cô ta!

Nhưng mà, muốn xuống dưới cứu Cố Tiểu Tây sao? Vậy liệu Tống Kim An có đi đến cốt truyện ban đầu hay không?

Lòng dạ Điền Tĩnh rối bời, nhưng nghĩ tới trong cốt truyện, tình cảm của Tống Kim An và Cố Tiểu Tây đã tiến triển rất nhanh, rốt cuộc đã hạ quyết tâm, quyết định phải đi theo cốt truyện!

Cô ta loạng choạng đứng dậy, nhìn dây thừng còn buộc trên cây, ánh mắt bừng sáng, nhẹ nhàng khóc lóc kể lể: “Thanh niên tri thức Yến trách tôi cũng là nên làm, nếu như Tiểu Tây không về được, tôi cũng không thể tha thứ chính mình! Tôi cũng đi tìm cô ta!”

Nghe vậy, Vương Phúc do dự một chút, không biết có nên lên tiếng từ chối không.

Cố Chí Phượng thì xem như không nghe thấy, mắt nhìn chằm chằm sườn dốc, hy vọng một giây sau Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây sẽ quay về.

Điền Tĩnh cũng không thèm để ý suy nghĩ của người ngoài, nói xong thì nhặt dây thừng trên đất lên, quấn vài vòng quanh hông, chợt nhìn về phía Tống Kim An, nước mắt lưng tròng, nói: “Thanh niên tri thức Tống, tôi, tôi hơi sợ hãi, anh có thể đi tìm Tiểu Tây cùng với tôi không?”

Nghe thế, Tống Kim An sửng sốt.

Giờ phút này, điều mà anh ta nhìn thấy không phải là vẻ mặt ấm ức của Điền Tĩnh, mà là nghĩ đến Cố Tiểu Tây.

Anh ta luôn cảm thấy giữa mình và Cố Tiểu Tây có một cảm giác định mệnh khó nói rõ bằng lời, không nói rõ được cũng không tả rõ được. Mặc dù tâm tính của cô ta phức tạp, làm ra chuyện khiến người ta khó có thể lý giải được, nhưng vào thời điểm này, anh ta lại không muốn từ chối.

Hơn nữa, Yến Thiếu Ngu cũng đi xuống rồi, bọn họ là anh em, là bạn bè, mặc dù giữa hai người có vài hiểu lầm, nhưng tình cảm đã cùng nhau lớn lên từ bé là không thể nào thay đổi được, anh ta cũng muốn xuống dưới tìm anh, cùng đưa bọn họ trở về!

Tống Kim An lau nước mưa lạnh băng trên mặt, nặng nề gật đầu: “Được! Tôi đi tìm bọn họ với cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK