Cố Tiểu Tây dời ánh mắt đi, mỉm cười vui vẻ nói: “Nếu anh đã là anh cả của Thiếu Đường, vậy về sau chúng ta chính là người một nhà. Hôm nay đúng là ngày tốt, nên chúc mừng một phen. Đi thôi, chúng ta đi về trước!”
Nói xong, đôi mắt kiêu ngạo của cô nâng lên một chút, khóe môi khẽ nhếch, trong đôi mắt dâng lên ý cười như gió xuân phảng phất.
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu xẹt qua cái cổ trắng nõn của Cố Tiểu Tây, ánh mắt có chút sững sờ, người một nhà?
Từ khi cha mẹ bị đưa đi, đã không còn người một nhà nữa, nhưng mà... Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Tiểu Tây, lông mi hơi chớp, thu lại vẻ mất tự nhiên ở nơi đáy lòng, nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Nghe anh lên tiếng, Cố Tiểu Tây bỗng nhiên tươi cười, con ngươi như lưu ly vô cùng sáng lạn.
Khi hai người trở lại trong nhà, Cố Tích Hoài đang băm gà mái đã được xử lý sạch sẽ, Yến Thiếu Đường thì ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn thỏ.
Cô bé chăm sóc thỏ vô cùng tận tâm, bốn con thỏ nhỏ đều lớn hơn rất nhiều, da lông trơn nhẵn, vừa nhìn đã thấy ăn rất ngon.
Đương nhiên, trong chuyện này cũng không thể thiếu việc hằng ngày Cố Tiểu Tây cho ăn thêm trái cây của không gian Tu Di.
Vừa vào trong nhà, Cố Tích Hoài đã nhìn Yến Thiếu Ngu với ánh mắt cảnh giác.
Cố Tiểu Tây đi tới bên bếp lò, nói: “Anh ba, thanh niên trí thức Yến là anh cả của Thiếu Đường! Anh nói xem có trùng hợp hay không? Sau này chúng ta đều ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, chính là người một nhà, anh đừng lạnh lùng trừng mắt như thế nữa, biết không?”
Cố Tích Hoài: “???”
Anh ấy ngây dại nhìn Cố Tiểu Tây, người vừa rồi mới hoài nghi Yến Thiếu Ngu không phải là cô sao?
Khóe mắt lẫn đuôi chân mày của Cố Tiểu Tây đều hiện vẻ vui sướng, giương mắt nhìn Yến Thiếu Ngu một cái, anh đang đứng ở bên cạnh Yến Thiếu Đường, thất thần nhìn em gái nhỏ bị mất tích của mình đã tìm lại được, cô nói: “Thiếu Ngu, anh ngồi xuống trước đi, cơm sắp làm xong rồi!”
Nghe cô thuận tiện thay đổi xưng hô, Yến Thiếu Ngu nhíu mày, nhướng đuôi mắt thật dài nhìn về phía cô.
Cố Tiểu Tây coi như không nhìn thấy ánh mắt của anh, thái đồ ăn xong, chuẩn bị bắt đầu xào thịt gà.
Thiếu Ngu???
Cố Tích Hoài lộ gương mặt chết lặng nhìn về phía Cố Tiểu Tây, lúc này nếu anh ấy còn không nhận ra điều gì thì đúng là kẻ ngốc.
Cho nên, em gái “Ế chồng” kia của anh ấy lại trở về? Chỉ là lúc này mục tiêu không phải Trần Nguyệt Thăng mà đổi thành Yến Thiếu Ngu này? Anh có cái gì tốt chứ? Chẳng phải chỉ có một khuôn mặt đẹp thôi sao? Có cần thiết không?
Cố Tích Hoài nảy sinh vẻ chán ghét nồng đậm ở trong lòng, nhìn về phía Yến Thiếu Ngu bằng ánh mắt anh vợ nhìn em rể.
Ánh mắt của anh ấy cũng từ cảnh giác biến thành xoi mói, nhưng ngay sau đó nghĩ đến Cố Tiểu Tây lúc trước, trong lòng lại có chút lo lắng, cô sẽ không bởi vì có người mình thích mà lại quay về bản tính như ban đầu chứ?
Cố Tiểu Tây cũng không biết Cố Tích Hoài có lo lắng trong lòng, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đang tập trung vào cơm tối.
Cách làm lẩu gà không khó, trước hết xào thịt gà đến khi săn lại, sau đó đổ hạt tiêu, ớt, gừng, hành tỏi vào trong nồi xào, rồi đổ nước gia vị đã pha sẵn, gà chưa ngập nước là có thể bắt đầu hầm nhừ.
Không bao lâu, trong phòng đã tràn ngập mùi thơm nồng nàn, hương thơm cay xè, hấp dẫn không nói nên lời.
Lúc thịt gà hầm nhừ, Cố Tiểu Tây cũng không quên nhào mì, sợi mì cô làm có thể bỏ vào trong nồi lẩu thịt gà để nấu. Mặt khác, phần thịt đùi gà còn dư có thể xé thành sợi, dùng để làm mì gà sợi không cay cho Yến Thiếu Đường.
Bên này cô chu toàn mọi việc, bên kia Yến Thiếu Ngu đã ngồi ở đầu giường đất đặt gần lò sưởi, tiếp nhận lời chất vấn của Cố Tích Hoài.
Thái độ của anh ấy không tính là ấm áp, nhưng sau khi nói hai ba câu đã khiến Cố Tích Hoài buông lỏng cảnh giác và bài xích. Anh ấy là người thông minh, đương nhiên có thể nhìn ra Yến Thiếu Ngu và Trần Nguyệt Thăng là kiểu người hoàn toàn khác nhau, nói cách khác là rất đáng tin.
Đương nhiên, loại đáng tin cậy này rốt cuộc là bề nổi ở bên ngoài hay là trong xương cốt cũng như thế thì còn phải xem xét.