Cố Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn cái then cửa khóa chặt kia, đứng lên tìm kiếm trong chuồng bò.
Nếu trước đó bò cái thật sự sinh ra một con bê thì không cần bàn cãi gì nữa, Lưu Nhị Nhĩ chính là người đầu tiên phát hiện ra nó. Có lẽ gã biết bò cái mang thai đôi, vì vậy mới sinh lòng tham, nhân cơ hội giấu con bê đầu tiên đi.
Cơ mà, con bê đã ra đời không thể không phát ra chút động tĩnh nào chứ nhỉ, giấu kiểu gì mà mình chẳng phát hiện ra?
Cố Tiểu Tây nhíu mày, lần tìm trong đống cỏ khô. Nhà hầm không nhỏ, cô mò mẫm mấy phút vẫn chưa có kết quả, bên ngoài còn truyền đến tiếng đập cửa và tiếng gọi thấp thỏm của Lưu Nhị Nhĩ, “Tiểu Cố, sao rồi? Bò chết hả?”
Mắt cô hơi loé lên, đáp: “Chưa, chú Lưu, tôi thấy bò cái không còn sức nữa, đang định đút cho nó ít cỏ.”
Nghe cô nói vậy, Lưu Nhị Nhĩ bỗng trở nên kích động, đập cửa mạnh bạo hơn: “Đừng, Tiểu Cố, cô đừng chăm sóc bò nữa, cô không am hiểu việc này, mở cửa ra, đừng bới tung đám cỏ khô kia!”
Lưu Nhị Nhĩ là nhân vật dưới đáy xã hội, không nhiều mưu mô, chỉ lừa một chút đã lộ đuôi ngay.
Cố Tiểu Tây đương nhiên không chịu mở cửa, càng đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm.
Chẳng biết qua bao lâu, con bò rống lên một tiếng. Cố Tiểu Tây quay đầu xem, nhìn thấy một bọc nhau thai bò đang trôi tuột ngoài, ra đầu tiên là chân trước chứ không phải mũi. Ngôi thai bị ngược, thảo nào khó sinh.
Bò cái đẩy con ra vô cùng chậm, tốc độ con bê trôi ra cũng lâu.
Cố Tiểu Tây chạy lại truyền cho con bê một chút năng lực chữa lành rồi lại trở về tiếp tục bới đống cỏ khô.
Bên ngoài, Lưu Nhị Nhĩ càng lúc càng gây ra động tĩnh lớn hơn. Vương Phúc nghe thấy tiếng, bực bội quở trách gã.
Khoảng mười phút sau, Cố Tiểu Tây cuối cùng cũng tìm được một đám cỏ sũng nước, dinh dính, tanh tanh, chắc là nước ối chảy ra từ nhau thai. Sau chỗ nước động là một chú bê con cứng đờ đang lặng lẽ nằm.
Chẳng biết con bê đã bị bỏ đó bao lâu, cơ thể nó đã hơi lạnh đi, nếu không phải tứ chi nó thỉnh thoảng lại run lên, giống như hồi quang phản chiếu, thì ai cũng cho rằng nó chết rồi.
Cố Tiểu Tây không dám dây dưa, vội vàng truyền năng lực chữa lành cho nó.
Năng lực chữa lành của không gian Tu Di cực kì mạnh, một lát sau, con bê đã mở mắt, trông rất long lanh và sáng ngời. Khổ nỗi, xương thân thể chú bê rất yếu, bị tật bẩm sinh, một chi sau không có móng, thiếu một đoạn, không đứng dậy nổi.
Cô khẽ thở dài, đưa tay sờ đầu con bê.
Con bê dường như biết được cô là người cứu mạng mình, phát ra tiếng “mooo” yếu ớt.
Cố Tiểu Tây nhíu mày, trầm ngâm một chốc, cuối cùng quyết định đưa con bê vào trong không gian Tu Di.
Có lẽ đại đội sẽ không muốn bỏ công nuôi nấng chú bê bị tật này. Cho dù có nuôi lớn thì nó cũng không cày ruộng được, lớn hơn nữa có thể bán nó cho công xã hay đem giết thịt, đó là một kết cục rất tàn nhẫn.
Nhưng vạn vật đều phải cạnh tranh để sinh tồn, kẻ thích ứng được sẽ sống sót, ấy chính là quy luật thông thường trên đời này.
Mục đích Lưu Nhị Nhĩ giữ lại chú bê hiển nhiên không phải là vì muốn lén nuôi nó, dù sao xã viên trong đại đội đều đung mặt nhau tối ngày, không thể quang minh chính đại nuôi một con bò. Gần đây đại đội thiếu lương thực, rõ ràng ông ta đang muốn ăn thêm thịt mà thôi.
Cố Tiểu Tây lắc đầu, đặt con bê nằm cạnh mẹ nó.
Bò mẹ mặc dù vẫn đang rặn đẻ nhưng cũng đã ngửi thấy hơi của chú bê con, nó thè lưỡi ra liếm láp nhau thai trên thân con.
“Mooooo”, bò là con vật rất có linh tính, dù đang bận liếm con nhưng nó vẫn không quên “gọi “Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây xoa đầu bò mẹ, khẽ nói: “Tao sẽ cứu nó, đừng lo nhé.”
Dứt lời, cô đưa con bê vào không gian Tu Di.