“Bé à, trước đây em ngồi xe lửa, cũng có chuyện như vậy sao?” Cố Tích Hoài nghe tiếng ồn ào rồi tiếng khóc trong xe, có chút đứng ngồi không yên. Anh ấy kề sát Cố Tiểu Tây, trong giọng nói đã không còn thoải mái như lúc mới lên xe.
Cố Tiểu Tây mở mắt, nhìn chung quanh một chút, giọng điệu bình tĩnh: “Dễ dàng nhìn thấy mà.”
Cố Tích Hoài nặng nề gật gật đầu, chợt lại gần Cố Tiểu Tây, thành khẩn nói: “Thật sự quá đáng sợ, may mắn có em đi cùng anh, nếu không anh chắc chắn không được an toàn.”
Nghe vậy, Cố Tiểu Tây liếc anh ấy một cái, gương mặt cười như có như không.
Tuy Cố Tích Hoài còn trẻ tuổi, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, sẽ không chủ động xen vào việc của người khác, dọc theo đường đi cũng không xảy ra chuyện gì, buổi tối hai người ăn chút bánh bột ngô đã nguội lạnh. Đi suốt một đêm, sáng sớm đã đến thành phố Phong.
Nhân viên phục vụ cầm loa thông báo xuống xe, Cố Tích Hoài lập tức kéo Cố Tiểu Tây, thoát khỏi buồng xe “kh ủng bố”.
Trải nghiệm lần đầu tiên ngồi xe lửa này, cũng không tính là tốt.
Nhưng xuống xe, anh ấy mới biết sự kh ủng bố thật sự không phải ở trên xe lửa.
Hai người vừa đứng vững, trước mặt đã có một người đàn ông trung niên mỉm cười đầy hung ác nắm lấy túi du khách, xoay người đã chen vào đám người không thấy đâu. Tốc độ cực nhanh, vừa nhìn đã biết là tay lão luyện thường xuyên trà trộn ở trạm xe lửa.
Cố Tiểu Tây vẫn không thay đổi sắc mặt, cùng Cố Tích Hoài rời khỏi trạm xe lửa.
Trong khu vực thành thị của thành phố Phong thì trông bình thường hơn, người phạm tội cũng không có ngông cuồng như ở gần trạm xe lửa.
Dọc theo đường đi, gần như không cần hỏi thăm, đi theo dòng người là tìm được con đường lương thực đang thịnh hành của thành phố Phong.
Nói là con đường lương thực nhưng thật ra chính là một con đường rất tầm thường, nhưng người đông nghìn nghịt, chen chúc lẫn nhau. Phải tốn rất nhiều sức, hai người mới chen vào đám người, phóng tầm mắt nhìn sang, Cố Tích Hoài không khỏi ngỡ ngàng hô lên: “A… Đúng là con đường lương thực này.”
Cố Tiểu Tây đánh giá vài lần, con ngươi lóe lên, vẻ mặt cũng có chút kỳ dị.
Quả nhiên Hình Kiện rất có thiên phú buôn bán, trên một con đường, cứ cách ba năm mét lại có một người đứng, trước mặt đặt một cái gùi cao tầm nửa người, bên trong đựng lương thực thô và trứng gà, mà phía sau người bán lương thực còn có người đàn ông vạm vỡ cầm dao đứng đó, nhìn chằm chằm.
Dưới tình huống như vậy, chỉ cần có ý gây rối, chỉ sợ cũng không dám ra tay.
Con đường lương thực trông rất hài hòa, không có cướp bóc, tất cả mọi người mua lương thực xong thì rời đi, không khác gì mua lương thực ở trạm lương thực cả.
Cố Tích Hoài nắm chặt năm mươi đồng, theo dòng người đi tới trước mặt người bán lương thực: “Năm mươi đồng lương thực thô.”
Nghe thấy lời này, người bán lương thực cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Mỗi người có giới hạn, chỉ có thể mua mười đồng lương thực.”
“Còn hạn chế sao? Có tiền mà mấy người cũng không kiếm?’ Cố Tích Hoài có chút đau đầu, ngàn dặm xa xôi chạy tới, còn bày đặt mua bán hạn chế nữa, mười đồng lương thực thì đủ để làm gì? Một gia đình ăn vài ngày là hết rồi.
Người bán lương thực cười khẩy một tiếng: “Không muốn? Không muốn thì tránh qua một bên, đừng cản người phía sau.”
Cố Tích Hoài đen mặt đưa ra mười đồng tiền, sau khi lấy được lương thực thì chuyển đến trước mặt Cố Tiểu Tây, tức giận nói: “Anh thu hồi ;ại lời nói lúc trước, người gì vậy chứ, lại còn hạn chế việc chúng ta dùng tiền mua lương thực, hơn nữa thái độ của những người này, anh không có ưa nổi!”
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên: “Hạn chế mua sao?”
Điều này cô thật sự không biết, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy Hình Kiện làm chuyện này rất hợp lý.
Nếu như không hạn chế mua thì người giàu có sẽ lập tức mua hết toàn bộ, sau đó lại cầm đi bán với giá cao. Vậy mục đích mở một con đường chợ đen để trợ giúp dân chúng cũng sẽ không đả được. Hơn nữa, hạn chế mua cũng có thể làm cho lương thực mà cô để lại chống cự thêm hai tháng.