Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu Cố Tiểu Tây, trong mắt rõ ràng có sáng tối đan xen, cuối cùng mỉm cười một tiếng.
Quả nhiên cô và Điền Tĩnh là định mệnh đã định sẵn từ kiếp trước, không phải một nhát dao là có thể chấm dứt. Quả nhiên Tống Kim An cũng nhân duyên trời ban của Điền Tĩnh. Đã đến lúc này rồi, Tống Kim An vẫn không từ bỏ cô ta.
Nhưng nhát dao kia đâm vào ngực Điền Tĩnh, làm sao cô ta có thể còn sống?
Bỏ đi, trước mắt cô và Yến Thiếu Ngu vẫn bị nhốt ở đây, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Cố Tiểu Tây ngồi trở lại bên cạnh đống lửa, nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, hùng hồn nói: “Tôi đói bụng.”
Yến Thiếu Ngu nheo mắt, giọng điệu không rõ, ánh mắt lại nguy hiểm: “Cô không sợ sao? Dù Điền Tĩnh đã chết hay còn sống trở về, đối với cô đều là bất lợi. Chẳng lẽ cô không quan tâm đến việc nửa đời sau bị ngồi tù hay thậm chí là bị bắn chết?”
Nói là như vậy nhưng Yến Thiếu Ngu vẫn cầm một miếng thịt lợn rừng, đặt lên lửa nướng.
Tuy nhiên, ánh mắt anh nhìn về phía Cố Tiểu Tây lại cực kỳ phức tạp, anh phát hiện, anh thật sự không hiểu người phụ nữ này.
“Làm cũng đã làm rồi, sợ thì có ích lợi gì?” Cố Tiểu Tây khép hai đầu gối lại, đặt hàm dưới lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, giọng điệu bình tĩnh. Lúc nói chuyện thậm chí còn cong cong khóe môi, dáng vẻ lạnh nhạt giống như muốn để mặc cho gió cuốn.
Động tác của Yến Thiếu Ngu dừng lại, ngước mắt nhìn cô, lại cảm thấy đáy mắt cô như mang theo một cảm xúc mà anh không thể hiểu.
Cố Tiểu Tây đưa tay dùng gậy gỗ đẩy đống lửa, trong lòng yên tĩnh.
Cô thật sự không sợ, bởi vì thái độ của Yến Thiếu Ngu làm cho cô thấy được một hi vọng khác.
Trong khe núi chỉ có bốn người là cô, Yến Thiếu Ngu, Tống Kim An và Điền Tĩnh. Điền Tĩnh đã chết, mặc dù có Tống Kim An làm nhân chứng, chỉ cần Yến Thiếu Ngu đứng về phía cô, làm chứng cho cô thì cảnh sát có lý do gì bắt cô? Chỉ dựa vào một nhát dao sao?
Điền Tĩnh chết chưa hết tội, khi đó tình huống nguy cấp, cô ta lại khiêu khích cô bằng lời nói, khiến cô giết cô ta cũng không hề hối hận.
Đương nhiên, đây chỉ là cách làm vô lại nhất, cô cũng sẽ không kéo Yến Thiếu Ngu xuống nước, để anh làm giả bằng chứng.
Mới đầu trong lòng còn hoảng loạn, lại ra sức tránh khỏi gấu đen, có chút hoảng hốt chạy bừa. Mà thái độ của Yến Thiếu Ngu đã làm trong lòng cô thấy ấm áp, hôm nay tỉnh táo lại, tất cả hoảng loạn đều tan thành mây khói, cũng từ đó nảy ra cách để phá giải cục diện.
Cho dù Điền Tĩnh chết hay không chết, cô đều có thể nói là bầy sói và gấu đen đột kích, Điền Tĩnh có ý đồ mượn tay súc sinh trong rừng núi này giết cô. Trong lúc hai người tranh chấp thì cô ta vô tình làm bản thân bị thương, rồi định dùng cái này để hãm hại cô!
Về phần vì sao Điền Tĩnh muốn giết cô, lý do cũng quá nhiều đi.
Đầu tiên, Điền Tĩnh giết cô là có âm mưu, có tiền án.
Khi cô dẫn các xã viên đại đội tìm kiếm khoai lang, Điền Tĩnh cắt đứt dây thừng của cô trên đỉnh núi, dẫn đến việc cô ngã xuống sườn núi, suýt nữa mất mạng. Lúc ấy người có mặt có thể làm nhân chứng, mà vết cắt ngay ngăn của dây thừng ở trong không gian cũng là vật chứng!
Dựa vào cách này, Điền Tĩnh đã không thoát khỏi tội cố ý mưu sát.
Cô ta thấy không thể giết được cô, bèn mượn vết thương của mình dùng để hãm hại cô, nằm thoát khỏi tội danh cố ý mưu sát!
Tiếp theo, rốt cuộc hai người có thù hận sâu đậm gì mà khiến Điền Tĩnh phải giết cô cho bằng được?
Lúc này, Nhâm Thiên Tường có thể là một lý do.
Bởi vì cô biết bí mật không thể cho ai biết giữa Nhâm Thiên Tường và Điền Tĩnh!
Đến lúc đó, cảnh sát nhất định sẽ điều tra quan hệ giữa Điền Tĩnh và Nhâm Thiên Tường, nếu có thể bởi vậy mà bới ra quan hệ bất chính giữa hai người, phạm phải vấn đề tác phong thì so sánh hai cái với nhau, người phòng vệ chính đáng như cô có thể dễ dàng thoát tội.