Lúc này, Cố Tiểu Tây tiếp tục giáng thêm một đòn nói: "Đồng chí Phan Ngọc Lương, tôi là quân y của quân khu số 8 và được quốc gia trao tặng quân hàm trung úy. Nếu không có chứng cứ thì anh có biết tùy tiện vu khống một sĩ quan có tội danh gì hay không?"
Đôi chân của Phan Ngọc Lương mềm nhũn, chính anh ta cũng xuất thân từ nhà làm quan nên tất nhiên là anh ta hiểu rõ tội danh này là gì.
"Tôi... Tôi... Rất xin lỗi." Phan Ngọc Lương là một người thức thời. Trong tình huống này, anh ta cũng không tiếp tục kiên trì chất vấn nữa, vội vàng thay đổi chủ đề: "Đồng chí công an nhân dân, vừa rồi là tôi nhất thời không lựa lời nói và hiểu lầm đồng chí Cố!"
"Cái chết của Điền Tĩnh cũng hoàn toàn không có gì liên quan tới tôi cả. Hai người cũng không thể nghe lời nói từ một phía của Lăng Gia! Trong bụng của cô ấy còn có đứa con của tôi. Hiện tại, người đã chết mà không rõ nguyên nhân, đứa bé cũng không còn nữa, tôi mới thật sự là người bị hại!"
Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, hai công an nhân dân nhất thời không biết nên tin ai nữa.
Lúc này, Yến Thiếu Ngu nói: "Đồng chí công an nhân dân, tôi đề nghị mang thi thể đến cho pháp y giám định, có lẽ có thể sẽ có manh mối."
Ánh mắt của người công an nhân dân trẻ tuổi sáng lên, liên tục không ngừng gật đầu nói: "Vị đồng chí này nói có lý!"
Cứ như vậy, thi thể của Điền Tĩnh bị công an nhân dân mang về huyện thành. Bởi vì Phan Ngọc Lương là "người nhà”, cho nên anh ta cũng đi theo tới đồn công an. Về phần đám đông người trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử xem kịch vui chỉ chờ đồn công an cho một câu giải thích.
Cho dù thi thể đã bị khiêng đi, nhưng đoàn người vẫn cảm thấy một cảm giác u ám.
"Không ngờ thế mà Điền Tĩnh chết rồi." Về đến nhà, Cố Đình Hoài có chút thổn thức cảm thán một câu.
Anh ấy còn nhớ rõ lúc trước Cố Duệ Hoài vì Điền Tĩnh mà thậm chí không tiếc cắt đứt quan hệ với người trong nhà. Bây giờ, người đã chết rồi, anh ấy chỉ thắc mắc rằng không biết liệu rằng khi Cố Duệ Hoài biết tin tức này, anh ta sẽ có phản ứng gì, anh ta có hối hận về quyết định ban đầu hay không?
Cố Chí Phượng nhíu mày, ông ấy tức giận trừng Cố Đình Hoài một cái, nói: "Ngày lành tháng tốt, nhắc tới người chết làm gì?"
Bạch Mân lưu loát làm xong điểm tâm, thấy cảm xúc của mọi người đều không vui nên cô ấy cười nói: "Được rồi, ngày mai là ngày lành tháng tốt của Tiểu Tây và Thiếu Ngu, đừng nhắc tới những chuyện mất hứng này nữa, nên bận rộn thì bận rộn đi!"
Ở thời đại này, khi kết hôn ở nông thôn, trước một ngày sẽ là một sự kiện náo nhiệt, người thân và bạn bè đều là sẽ đến hỗ trợ. Thậm chí còn có người ban đêm không ngủ, chỉ chờ trời vừa sáng đã bắt đầu đốt pháo, chờ đợi chú rể tới nhà đón dâu.
Nhà họ Cố không có thân thích, nhà họ Yến cũng không có, nhưng điều này không hề cản trở hai nhà vui vẻ chuẩn bị hôn lễ.
Có lẽ là vì để làm sáng tỏ sự việc người chết ở trong đại đội, một số cô dì chị thím ở trong đại đội nhàn rỗi không chuyện gì làm đều đến đây phụ giúp.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong viện tử nhà họ Cố cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Mãi cho đến chạng vạng tối, công an nhân dân mới đi tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử để tuyên bố kết luận rằng cái chết của Điền Tĩnh là một tai nạn. Cho dù tất cả mọi người đều biết cái chết của Điền Tĩnh cũng không phải là tai nạn như kết luận, nhưng nghĩ tới thi thể đầy quỷ dị nên cũng không có ai dám nhắc tới nữa.
Chuyện này nếu có nói ra cũng sợ là cũng chẳng ai tin, bị báo cáo sẽ bị bắt vì tội danh tuyên truyền mê tín dị đoan thuộc thời đại phong kiến.
Phan Ngọc Lương cũng không có quay lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Về phần thi thể của Điền Tĩnh được xử lý như thế nào, chẳng có ai biết cả.
Cái chết của Điền Tĩnh đã trở thành một điều bí ẩn chưa có lời giải đáp. Tuy nhiên, sự chú ý của công chúng luôn luôn đang không ngừng được cập nhật. Một khoảng thời gian dài trôi qua, cũng chẳng còn ai nhắc tới chuyện này nữa. Đương nhiên, đây cũng là nói sau, vì điều quan trọng nhất hiện giờ vẫn là hôn lễ được tổ chức vào ngày mai.