“Bà đã nhận tiền của Hoàng Thịnh, điều này chúng tôi đều biết, chỉ cần chúng tôi sẵn lòng, cảnh sát nhân dân cũng sẽ biết, trên người Hoàng Thịnh còn treo hai vụ án mạng, anh ta không thể tẩy sạch được, mà số tiền trong tay bà, hoàn toàn chính là tiền tham ô.”
“Bà cảm thấy mình muốn ngồi tù, hay là muốn tiếp tục dây dưa với Bạch Mân?”
“Nghe tôi khuyên một câu, sau này có gặp hãy xem Bạch Mân như người xa lạ hoàn toàn, vậy thì tốt với bà, với chúng tôi, với tất cả.”
“Nếu không, tin tôi đi, bà nhất định không muốn kiến thức thủ đoạn của tôi đâu, ồ đương nhiên, buổi tối hôm đó bà cũng thấy rồi đấy, tôi không phải loại người biết nhân từ nương tay gì đâu, tôi cũng không ngại nói cho bà biết, Hoàng Thịnh chính là được tôi đưa vào trong đó.”
"Bà có biết tôi đang làm công việc gì không? Biên tập của Nhật Báo Quần Chúng, nếu bà thật sự muốn nổi tiếng, tôi hoàn toàn có thể đăng tất cả những điều xấu mà bà đã làm lên báo xử lý, đến lúc đó, đại đội Phàn Căn sẽ không còn chỗ cho bà dừng chân nữa phải không?”
Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng khảy khảy ngón tay, cô vẫn luôn biết cả nhà Bạch Sơn vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng không tìm được cơ hội giải quyết, hôm nay gặp cơ hội, đụng phải, trước khi rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, cô vẫn muốn dùng hết khả năng của mình xử lý sạch sẽ phiền phức.
Nghe xong những gì cô nói, chân cẳng Từ Đông Mai mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch dựa vào trên tường, im lặng hồi lâu.
“Từ Đông Mai, tôi nói bà có nghe hiểu không?” Trong mắt Cố Tiểu Tây lóe lên tia lạnh lùng.
"Nghe, nghe hiểu, hiểu rồi, cô yên tâm đi, sau này tôi chắc chắn sẽ không đi tìm Bạch Mân lần nào nữa, không đi, làm ơn xin cô đừng đi tìm cảnh sát nhân dân." Từ Đông Mai hồi phục tinh thần lại, trong đầu ong ong như búa bổ, nước mắt giàn giụa.
Cô mới bao nhiêu tuổi? Con gái cũng sắp đến tuổi kết hôn, làm sao bà ta có thể vào tù ngồi chứ?
Bạch Mân chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể, vì cô ấy mà ngồi tù, bà ta mới không ngu ngốc đến vậy! Thôi đi, coi như số tiền Hoàng Thịnh đưa kia là sinh lễ, số tiền cũng không hề nhỏ, không biết Cố Tiểu Tây có thể nói chuyện mà không tính toán gì hết không?
“Tự giải quyết cho tốt.” Cố Tiểu Tây nói xong, liền cùng rời đi với Bạch Mân và Cố Đình Hoài.
Từ Đông Mai uỵch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, lời nói của Cố Tiểu Tây cứ văng vẳng trong đầu, nghĩ đến thủ đoạn của cô, mồ hôi lạnh trên sống lưng chảy từng tầng từng tầng một, bà ta không tin cô, không được, không bằng nhanh chóng đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió đi?
Nghĩ như vậy, Từ Đông Mai hít một hơi thật sâu, không dám chậm trễ, cất bước liền chạy về phía đại đội Phàn Căn.
Bà ta phải trở về thương lượng với Bạch Sơn, cầm tiền đi đến nơi khác sống, nếu không còn tiếp tục ở lại nơi này, không phải sẽ bị cảnh sát nhân dân tìm tới cửa sớm hơn sao? Bà ta thật sự không muốn ngồi tù, càng không thể ngồi tù, bà ta còn có con cái cần phải nuôi nữa!
*
Trên đường, Bạch Mân có chút ngượng ngùng, lại có chút tự giễu: “Tiểu Tây, chị cũng không biết phải cảm ơn em bao nhiêu lần cho đủ, rõ ràng đã hạ quyết tâm không dây dưa với Bạch Sơn và Từ Đông Mai nữa, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì, chị cũng không biết nên đối mặt như thế nào, nếu không có em và Đình Hoài, hôm nay sợ là chị thật sự sẽ bị bệnh viện sa thải.”
Ban đầu cô ấy rất sợ hãi, nhưng vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, cô ấy không còn sợ nữa, đó là một loại cảm giác an tâm đ ến lạ lùng.
Trong tiềm thức của cô ấy, có Cố Tiểu Tây ở đây, tất cả mọi vấn đề đều có thể được giải quyết một cách dễ dàng.
"Cảm ơn con bé thì cảm ơn con bé thôi, anh cũng không làm gì cả." Cố Đình Hoài rất hổ thẹn, anh ấy là một kẻ đầu đất, không thông minh như Cố Tích Hoài, cũng không quyết đoán như Cố Duệ Hoài, nếu như hôm nay không có em gái Cố Tiểu Tây, chỉ e rằng anh ấy sẽ đánh nhau với Từ Đông Mai.
Cố Tiểu Tây khẽ cười một tiếng: "Cảm ơn cái gì? Sau khi em sẽ rời nhà đến Hoài Hải Thị, người trong nhà vẫn cần có chị chăm sóc, chẳng lẽ ngày nào em cũng phải viết thư cho chị để nói lời cảm ơn hả? Người một nhà không nói hai lời.”
Bạch Mân xoa khóe mắt sưng lên, nín khóc mà cười: “Em nói rất đúng, yên tâm đi, chị sẽ chăm lo cho gia đình thật tốt.”
Cố Đình Hoài nghĩ đến Từ Đông Mai, nhíu mày nói: "Bé, em nói xem Từ Đông Mai sẽ thật sự không đến tìm nữa sao?”
Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, bình tĩnh nói: “Em nghĩ rằng, có lẽ bà ta sẽ rời khỏi đại đội Phàn Căn.”