Mà người nhà của những binh lính bình thường đến đội, họ phải làm theo quy định xin tạm nghỉ ra ngoài, nhưng người thân đến thăm không được phép ở lại trong đội.
Tuy rằng Yến Thiếu Ngu là binh vương mới, tiền đồ vô lượng nhưng trước mắt anh cũng chưa đủ tiêu chuẩn để người thân thuộc vào bộ đội thăm người.
Con ngươi đen nhánh như Obsidian của Cố Tiểu Tây lướt qua một nụ cười khẽ: "Có lẽ sau này tôi có thể trở thành chiến hữu của anh, tuy rằng hiện tại vẫn chưa phải, nhưng với tư cách là vị hôn thê sắp kết hôn với tân binh, để tôi ở tạm một chút hẳn cũng không tính là vi phạm nội quy đúng không?"
Nếu như cô thật sự chỉ là bạn gái của Yến Thiếu Ngu, vậy đương nhiên không có cách nào để vào quân khi thứ tám, nhưng hiện giờ cầm tờ thư giới thiệu do Từ Xuyên Cốc gửi đến, cô đã xem như bắt được chứng nhận đủ tư cách để trở thành chiến hữu của Yến Thiếu Ngu, sống ở quân khu là chuyện rất bình thường.
Lý Đông Đông cả kinh đến mức hai tròng mắt như sắp nhảy ra: "Chiến hữu?? Từ khi nào trong quân khu thứ tám chúng ta có nữ quân nhân thế?"
Lúc trước khi Từ Xuyên Cốc viết thư giới thiệu, Lý Đông Đông tình cờ đi gọi Tống Lâm và Bạch Kính, cũng không hề nghe thấy chuyện gì liên quan.
Cô ngoái đầu lại nhìn về phía Lý Đông Đông, trên đôi má tinh xảo xinh đẹp nở một nụ cười nhạt: "Xin chào, Cố Tiểu Tây, tương lai sẽ đảm nhiệm vị trí quân y của quân khu chúng ta, hy vọng sẽ không phải phục vụ anh."
Ban đầu Lý Đông Đông khá ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân.
Anh ấy không nhịn được gật đầu: "Đúng vậy, y thuật của đồng chí Cố thật sự không bình thường, vừa rồi khi bác sĩ cho xem thủ trưởng cũng liên tục kinh ngạc cảm thán, khen ngợi hết lời, ông ấy còn là được xem là quân y có kinh nghiệm lấy đạn nhất quân khu chúng ta!"
Nói đến đây, Lý Đông Đông không khỏi nhếch mép nở nụ cười, nhìn Cố Tiểu Tây với ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
Một cô gái có bản lĩnh như vậy, quả nhiên không thể là bạn gái của tân binh vương Yến Thiếu Ngu, anh ấy nghĩ đi nghĩ lại, bất ngờ thốt lên: "Kết hôn? Đồng chí Cố, ý cô là cô và Thiếu Ngu sắp kết hôn à? Chẳng lẽ lần này đến đây là để làm giấy đăng ký kết hôn?"
Đôi mắt anh ấy sáng lấp lánh, đến mức gần như phát sáng, tinh thần buôn chuyện hừng hực thiêu đốt.
Cố Tiểu Tây gật đầu, đồng ý một cách rất sảng khoái: "Đúng vậy."
Nghe vậy, Lý Đông Đông thở dài một hơi, ánh mắt oán hận nhìn về phía Yến Thiếu Ngu.
"Cậu nói coi, quân khu chúng ta bình thường ngoại trừ người nhà đi theo quân đội, đến cả một con muỗi cái cũng không thấy, khó khăn lắm mới có một cô gái đến đây, lại còn là một cô nàng xinh đẹp, còn chưa kịp ra tay người ta đã là hoa đã có chủ, Yến Thiếu Ngu, cậu không sợ bị người khác hận sao?!"
Lý Đông Đông nói, hung hăng trợn mắt trắng tặng cho Yến Thiếu Ngu.
"Anh cảm thấy một cô gái xinh đẹp có thể để ý anh à? Dù sao anh cũng không có cơ hội." Yến Thiếu Ngu nhướng đuôi mắt lên, tốt bụng nhắc nhở.
Lý Đông Đông ôm ngực, bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Tiếp theo hai người lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, nhưng không hề đề cập gì đến chuyện xảy ra trong khuôn viên thành ủy ngày hôm nay, Cố Tiểu Tây có tâm muốn hỏi thăm, lời định nói cũng phải nuốt hết vào, cô biết Yến Thiếu Ngu không muốn cô dính líu đến chuyện này, chắc hẳn địa vị của sát thủ đêm nay không bình thường.
Một đường uốn lượn, sau khi đi qua con đường đất là đến bến tàu.
Cố Tiểu Tây hơi kinh ngạc: "Quân khu thứ tám ở trên đảo sao?"
Tuy rằng cô đã nhận được thư của Yến Thiếu Ngu, nhưng địa chỉ cụ thể không hề đề cập đến là trên đảo, chỉ biết rằng địa điểm được ẩn giấu, điều kiện đương nhiên cũng cực kỳ gian khổ, khó trách chỉ ngắn ngủi một tháng không gặp, làn da của Yến Thiếu Ngu trông có vẻ thô ráp hơn.