Mục lục
Cố Tiểu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Thanh Lam cười ngượng ngùng nói: "Anh cả Cố, chị Bạch Mân, sao hai người lại tới đây?"

Khóe môi Bạch Mân cong nhẹ, nói cho Vạn Thanh Lam chuyện mình và cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ, giọng nói của cô ấy rất bình thản, nếu như nói Hoàng Thịnh còn có thể khiến cho cô ấy chán ghét, vậy thì Từ Đông Mai và Bạch Sơn đã hoàn toàn trở thành người xa lạ với cô ấy.

Bọn họ nuôi cô ấy lớn lên, cô ấy không thể nói mình hận thù gì, nhưng về mặt tình cảm thì đúng là đã hao hết.

Sau khi nghe Bạch Mân nói xong, Vạn Thanh Lam trợn mắt há hốc mồm, cô ấy cũng không biết chuyện Hoàng Thịnh, chỉ nghĩ là cha mẹ Bạch Mân đã làm chuyện gì đó khiến cho cô ấy không thể chịu đựng được nữa. Vạn Thanh Lam là người hiểu lý lẽ, nên sẽ không vì chuyện này mà sinh ra ý nghĩ gì không tốt về Bạch Mân.

Từ góc độ khách quan, Bạch Mân đúng thật là một ứng cử viên xinh đẹp, dịu dàng, hào phóng, công việc lại tốt cho vị trí một người vợ.

Nếu như cô ấy là Cố Đình Hoài thì cũng sẽ lựa chọn Bạch Mân ưu tú hơn, cho nên đối với chuyện này cô ấy đã bình thường trở lại, hơn nữa tối hôm qua khi về nhà, cô ấy lại đụng phải Hoàng Bân Bân vẫn luôn yên lặng chờ đợi ở cửa ra vào...

Vạn Thanh Lam lại thất thần trong chớp mắt, rồi vội vàng ném Hoàng Bân Bân ở trong đầu ra, sau đó vỗ vỗ ngực nói: "Chị Bạch Mân yên tâm đi, cứ giao chuyện này cho em, chắc chắn em sẽ cho chị một bài báo thanh minh hài lòng!"

Trong lĩnh vực chuyên môn, cô vẫn rất tự tin, cô đảm bảo người ngoài sẽ không trách cứ lên trên đầu Bạch Mân.

Bạch Mân có chút cảm kích nói: "Cám ơn em nhé Thanh Lam."

Cô ấy thật sự rất cảm động, trước kia chỉ lẻ loi một mình, cho dù là ở đơn vị hay là trong nhà, cô ấy đều là người làm việc trong âm thầm, không có bạn bè và không có cảm giác tồn tại, nhưng kể từ khi gặp Cố Tiểu Tây, cô ấy thực sự đã tìm thấy chính mình.

Bạch Mân phát hiện thật ta mình cũng có thể trở thành một người có giá trị, cô ấy có thể đón nhận lòng tốt và sự ấm áp của người khác.

Cố Đình Hoài cũng tỏ vẻ biết ơn, lịch sự nói với Vạn Thanh Lam: "Cám ơn cô, đồng chí Vạn."

Vạn Thanh Lam xua tay, cười híp mắt nói: "Có gì phải cảm ơn, em và Tiểu Tây là bạn tốt. Lại nói, đăng báo là phải trả tiền, em cũng không thể ứng ra cho mọi người được. Đương nhiên, nếu lúc hai người kết hôn mời em uống rượu mừng, cũng không phải là em không thể bỏ ra giúp hai người, coi như là tiền mừng, thế nào?"

Nghe cô ấy nói xong, Cố Đình Hoài và Bạch Mân cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Giao chuyện đăng báo cho Vạn Thanh Lam, mọi người cũng yên lòng.

Cố Tiểu Tây lấy bản phác thảo ra, cũng không quay đầu lại, nói: "Được rồi, hai người đến công xã đi, giữa trưa không cần đưa cơm cho em đâu. Buổi tối hôm nay em phải tham gia lớp học ban đêm nên chắc sẽ về muộn một chút, hai người không cần đợi cơm tối nhé."

Lỗ tai Vạn Thanh Lam khẽ nhúc nhích: "Đêns công xã? Đến công xã làm gì?"

Sau khi hỏi xong, con ngươi cô ấy đảo một vòng, ngạc nhiên nói: "Hai người đi đăng ký kết hôn? Hôm nay luôn sao?"

Bạch Mân có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là Cố Đình Hoài ho nhẹ một tiếng rồi gật đầu cười.

"Vậy thì chúc mừng hai người, em vừa nói sẽ đến uống rượu mừng, không ngờ lại nhanh như vậy, ha ha!" Cô ấy là thật tâm vui vẻ cho hai người, nói xong còn vỗ vai Cố Tiểu Tây: "Dựa theo tốc độ này, nói chừng năm nay Tiểu Tây phải làm cô rồi."

Cố Tiểu Tây suy nghĩ một lúc rồi chân thành nói: "Có khả năng."

Hai người trêu chọc một phen lại khiến cho hai người da mặt mỏng như Bạch Mân và Cố Đình Hoài đỏ bừng mặt.

Bọn họ cũng không ở lại Nhật Báo Quần Chúng lâu mà trả tiền rời đi, chuẩn bị tới công xã để lấy giấy chứng nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK