Lời này vừa nói ra, bốn phía lại tĩnh lặng.
Hoàng Phượng Anh sốt ruột, mồ hôi đổ đầy đầu, người con gái của địa chủ này làm sao như biến thành người khác, mồm mép cũng quá nhanh lẹ.
Bà ấy vội nói: "Cháu nói lời ngu ngốc gì đó, thím là chủ nhiệm phụ nữ đại đội sản xuất Đại Lao Tử, cháu chịu ấm ức, sao thím có thể mặc kệ cháu được?" Nói rồi, Hoàng Phượng Anh liền lên trước dùng sức vỗ vỗ cửa nhà Trần Nhân: "Trần Nhân! Ra đây!"
Bên trong không có một chút động tĩnh, giống như là không ai vậy.
Hoàng Phượng Anh quay đầu nhìn Cố Tiểu Tây một chút, lại nhìn cô ôm đầu, máu từ kẽ tay tuôn ra, xem ra bị thương không nhẹ.
Bà ấy vừa vội vừa tức, sợ Cố Tiểu Tây thật sự mang cái đầu bị thương này chạy đi cáo trạng, lại dùng sức vỗ vỗ cửa: "Trần Nhân! Nếu cháu không ra, quần chúng sẽ cho rằng cháu đối xử hà khắc với giai cấp đồng chí đó!"
Lời này sức nặng không nhẹ, cửa xoạch một tiếng liền từ bên trong mở ra.
Trần Nhân vành mắt phiếm hồng, vẻ mặt ấm ức mà nói: "Thím, Cố Tiểu Tây suốt ngày không làm chính sự, không làm việc đàng hoàng như cha cô ta, lời cô ta nói sao có thể tin được? Rõ ràng chính là cô ta vì ép anh cháu mà đụng đầu vào cửa nhà cháu mà."
Cố Tiểu Tây nhìn Trần Nhân khóc sướt mướt, bên môi nhấc lên một vòng cười lạnh.
Năm đó làm sao cô lại bị một người như vậy nhục nhã bức bách đến mức phải chật vật lấy chồng, suýt nữa sống không nổi?
Hoàng Phượng Anh nhìn Trần Nhân ấm ức kể lể, lại nhìn Cố Tiểu Tây vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì, đôi mày rậm nhíu rất chặt, nếu muốn lựa chọn, bà ấy khẳng định sẽ tin tưởng Trần Nhân hơn.
Dù sao, Cố Tiểu Tây có tiếng xấu ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, lời nói ra không có độ tin cậy.
Nhưng mà vết thương trên đầu cô lại quá đáng sợ.
Trần Nhân thấy Hoàng Phượng Anh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Cố Tiểu Tây, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng mừng thầm.
Cô ta biết ngay mà, lấy thanh danh của Cố Tiểu Tây ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, nói cái gì người khác cũng sẽ không tin.
Nghĩ như vậy, Trần Nhân liền ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, nhưng mà vừa chạm phải ánh mắt của cô, không biết sao, cô ta đột nhiên lạnh cả sống lưng.
Cố Tiểu Tây cũng lẳng lặng nhìn lại cô ta một lát, chợt nhẹ nhàng kéo khóe môi một cái: "Chủ nhiệm Hoàng, cháu đã sớm nghe người ta nói qua, bác sĩ trong trạm y tế có tay nghề cao, có thể nhìn ra vết thương bị tạo thành như thế nào."
"Trần Nhân nói cháu tự đập đầu bị thương, cháu nói là cô đánh, vậy liền đi khám thử, sẽ có được câu trả lời."
"Nếu như là Trần Nhân nói dối, vậy cháu yêu cầu chủ nhiệm xử lý nghiêm khắc cô ta!"
Ngữ khí của cô dứt khoát lại chắc chắn, trong mắt mang theo vẻ nặng nề nghiêm khắc.
Thời đại năm 1970, đại đội xử lý là trừng phạt vô cùng nghiêm trọng.
Trần Nhân dù sao cũng là một cô nhóc chưa trải sự đời, trợn mắt trắng mặt, vô cùng kinh hoàng, vô thức phản bác: "Tôi không có nói láo! Nói dối chính là cô! Tôi chỉ là đẩy cô một cái, căn bản không biết đầu của cô sẽ..."
Nói lỡ miệng, Trần Nhân liền hoảng sợ bịt miệng lại, vẻ mặt ngu xuẩn vì đã lỡ miệng.
Hoàng Phượng Anh còn có cái gì không biết?
Mặt bà ấy trầm xuống, quát lớn: "Trần Nhân! Cháu là xã viên ưu tú của đại đội chúng ta, sao lại làm ra việc này?"
Bà ấy trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Về sau cháu cũng không cần đi làm việc, đây là hình phạt trong đội phạt cháu vì tội làm bị thương giai cấp đồng chí, công việc cụ thể thì thím sẽ đích thân đi nói với bí thư chi bộ."
Trên mặt Trần Nhân hoàn toàn trắng bệch: "Thím, đừng mà! Cháu biết sai rồi, cháu thật sự biết sai rồi! Không cho cháu đi làm việc, vậy cháu sẽ không kiếm được công điểm, trong nhà sẽ thiếu đi một phần khẩu phần lương thực, đó là lấy mạng của cháu đó thím ơi!"
Hoàng Phượng Anh cũng biết hình phạt này nghiêm trọng đến mức nào, bà ấy quay đầu nhìn Cố Tiểu Tây một chút, muốn nghe xem cô nói thế nào.
Tất cả mọi người là người chung một đại đội, ầm ĩ quá khó coi không phải để người khác chê cười sao?
Trần Nhân cũng nhìn về phía Cố Tiểu Tây, miệng cô ta giật giật, muốn nói lời dễ nghe, để cô tha cho mình một lần. Nhưng đối mặt với một người ngày xưa ăn nói khép nép, lấy lòng mình, hiện tại cô ta quả là nói không nên lời khẩn cầu.
Cố Tiểu Tây không nhìn cô ta, rũ mắt liếc qua thân thể vô cùng to lớn của mình.
Cô ôm đầu loạng choạng đứng lên, bình tĩnh nói: "Chủ nhiệm Hoàng, trừng phạt cứ quyết định như vậy đi. Nhưng mà, Trần Nhân phải trả lại cho cháu ba cân bột mì và một cục xà phòng cô ta đã thiếu cháu, mặt khác, cháu phải đến trạm y tế băng bó vết thương trên đầu, tiền thuốc men phải mười đồng tiền, tiền này cũng không thể để cháu tự móc tiền túi ra ha?"