Cố Tiểu Tây lắc đầu: “Chuẩn bị đi xem bọn họ sắp xếp cái gì cho tối nay.”
Chị dâu Thành nhìn cô một cách đầy ái muội, nói với giọng có phần trêu chọc: “Dù sao thì vẫn còn trẻ, bây giờ mới trở về đã hận không thể dính lấy nhau suốt ngày, thật hâm mộ, hai chúng ta cùng đi thôi, bởi vì đánh thắng trận, buổi tối hôm nay tổ chức bữa tiệc khánh công ở căn tin.”
“Tiệc khánh công?” Cố Tiểu Tây hơi kinh ngạc, ngủ cả ngày thì ra đã bỏ lỡ không ít chuyện.
“Đúng vậy, bật mí này, người nhà của những "công thần" như chúng ta cũng có thể tham gia đó!” Chị dâu Thành mỉm cười giơ quần áo lên.
Cố Tiểu Tây hiểu ý, liền kết bạn đi đến căn tin cùng chị dâu Thành.
Bên ngoài căn tin giăng đèn kết hoa, ăn mừng tựa như Tết Nguyên Đán, vừa mới tới gần, liền ngửi thấy mùi thơm của cơm phảng phất chop mũi.
Chị dâu Thành nhìn các quân nhân trẻ tuổi đi tới đi lui, có chút khẩn trương, tuy rằng không phải lần đầu tiên đến quân khu, nhưng cảnh tượng này là lần đầu tiên nhìn thấy, bà ấy kéo kéo cánh tay của Cố Tiểu Tây, không ngừng duỗi tay ra vén tóc mái ra sau tai.
Hai người bước vào căn tin, phút chốc, hai mắt bà ấy sáng ngời, gân cổ hét lên: “Lão Thành!”
Thành Cương nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn qua, ông ấy nói gì đó với người bên cạnh, rồi nhanh chóng chạy qua đây.
"Anh mới nói sẽ trở về đón em, em đã tự mình đến đây." Thành Cương nắm lấy cánh tay chị dâu Thành, trên mặt tràn đầy ý cười, khi nhìn thấy Cố Tiểu Tây ở bên cạnh bà ấy, trở nên khẩn trương một cách lạ thường, cực kỳ khách khí hô lớn: "Quân y Cố."
Khi ở tiền tuyến, tuy rằng ông ấy không bị thương tổn, không có tiếp xúc quá nhiều với cô, nhưng cũng biết tên tuổi của quân y Cố vang dội biết bao nhiêu ở trong chiến khu, không chỉ bởi vì cô xinh đẹp, càng là vì tay nghề y thuật xuất sắc của cô, nhận được rất nhiều sự săn đón của các chiến hữu.
Là một chiến sĩ trong bộ đội, đương nhiên ông ấy muốn có quan hệ tốt với quân y, huống hổ người đàn ông của cô chính là Yến Thiếu Ngu.
Tuy rằng trong đoàn người không ai nói rõ, nhưng ai ai cũng biết người lập công lớn nhất trên tiền tuyến lần này chính là ai, trung đội trưởng của trung đội 168 Yến Thiếu Ngu tuy rằng chỉ là tân binh, nhưng anh có bản lĩnh, lúc này nhất định sẽ tấn chức nhanh chóng.
Người trong quân đội đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, ai có năng lực thì phục người đó, hiện giờ Yến Thiếu Ngu chính là món bánh trái ngon, tiền đồ tương lai rất rộng mở.
Đối với cặp vợ chồng trẻ hung hãn này, nhất định phải ôn tồn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp, không chừng sau này còn cần giúp đỡ.
Chị dâu Thành nghe thấy xưng hô của Thành Cương, ánh mắt nhìn có chút nghi ngờ: "Quân y Cố? Là ai?"
Thành Cương liếc mắt nhìn vợ mình không nói nên lời, trịnh trọng nói: “Em còn chưa biết à? Người bên cạnh em đây chính là quân y Cố, nếu lần ra tiền tuyến này mà không có cô ấy, không biết đã có bao nhiêu anh em phải ra đi đâu, chính là ân nhân to lớn của quân khu chúng ta!”
Chị dâu Thành khiếp sợ nhìn về phía Cố Tiểu Tây, há miệng hít một ngụm khí lạnh: "Em gái à, thế mà em lại không nói cho chị biết em là quân y đấy!”
Bà ấy là một người có tính tình lanh lẹ, nhưng nhìn thái độ của người đàn ông nhà mình liền biết, chỉ sợ rằng cô gái này không bình thường, không phải cô em gái nhà bên trong suy nghĩ của bà ấy, nhớ đến vừa rồi mình nói sớm muộn gì cô cũng sẽ đi theo quân đội đội giống như minh, mặt liền có chút nóng lên.
Chị dâu Thành nhất thời trở nên câu nệ, xoa xoa tay, không biết nên đặt tay chân như thế nào.
Cố Tiểu Tây lắc đầu: “Chị dâu, em và chị giống nhau, đều là vợ quân nhân, chị không cần phải khách khí khi đối xử với tôi đâu.”
Nghe vậy, trên mặt chị dâu Thành hiện lên một chút cảm động, Thành Cương ở bên cạnh cũng có chút cảm khái, cô gái nhỏ ở độ tuổi này có hễ có bản lĩnh như vậy đều phải hếch mắt lên trời nhìn, nhưng quân y Cố lại không kiêu ngạo hay bốc đồng, điều này thực sự rất hiếm thấy.
Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của Yến Thiếu Ngu: "Tiểu Tây!"
Cố Tiểu Tây ngoái đầu lại nhìn anh, trông biểu cảm của Yến Thiếu Ngu có vẻ thở phào nhẹ nhõm rõ ràng, anh bước nhanh lên quan sát cô vài lần, kéo cánh tay cô, không hề nói lời nào, quay đầu gật đầu về phía Thành Cương và chị dâu Thành.
“Đi thôi.” Yến Thiếu Ngu kéo Cố Tiểu Tây đi về vị trí của mình.
Chị dâu Thành nhìn theo bóng lưng hai người, nhỏ giọng nói thầm: “Em gái Cố xinh đẹp như vậy, tính tình cũng tốt, nhưng mà người đàn ông của cô ấy tính tình hơi lạnh lùng, không phải người biết săn sóc người khác, e rằng sau này sẽ phải chịu khổ chịu nhọc.”