Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, một âm thanh thê lương sợ hãi đột nhiên vang vọng toàn bộ đại đội sản xuất Đạo Lao Tử.
Cố Tiểu Tây mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Yến Thiếu Ngu, hai người đều ăn ý không mở miệng, đứng dậy mặc quần áo.
Thi thể Điền Tĩnh bị phát hiện, chắc chắn Phan Ngọc Lương sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa cảnh sát nhân dân cũng sẽ đến điều tra, nếu muốn nói trong đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, ai có mâu thuẫn với Điền Tĩnh, chỉ sợ cô sẽ trở thành mục tiêu công kích, hôm nay vẫn còn một hồi phiền phức cần giải quyết.
Tất cả mọi người trong nhà họ Cố, bao gồm cả Lăng Gia, Kỷ Vĩ Cần đều bị đánh thức. Khi một đoàn người đi đến đầu thôn, đám đông đã vây chặt ba tầng trong ba tầng ngoài, nhưng mà thi thể Điền Tĩnh bị dây leo treo lên rất cao nên từ xa đã có thể thấy rõ ràng.
"Ôi… Đây là tình nhân nhỏ của Phan Ngọc Lương mà chúng ta thấy hôm qua à?" Lăng Gia hít vào một hơi lạnh.
Anh ấy khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây, lại nhìn sang Kỷ Vĩ Cần cũng đang không thể tin nổi. Dù anh ấy đã gặp không ít chuỵện lớn, nhưng khi nhìn vào thi thể đáng sợ của Điền Tĩnh, cũng cảm giác cũng cảm thấy lạnh thấu xương, lạnh đến mức phải run lên.
Đương nhiên Cố Tiểu Tây không có cách nào trả lời anh ấy, cô đi xuyên qua đám người, quả nhiên thấy Vương Phúc và Vương Bồi Sinh đang đứng hàng đầu tiên.
Vẻ mặt hai người hết sức khó coi, Vương Phúc nắm thật chặt tẩu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm vào thi thể quỷ dị của Điền Tĩnh, sắc mặt ông ta xanh xám, trong lòng lại cuống quít kêu khổ, ông ta luôn cảm thấy đại đội sản xuất Đạo Lao Tử gặp vận rủi, ba ngày lại hai lần xảy ra vấn đề lớn.
Với dáng vẻ như quỷ này của Điền Tĩnh, khi cảnh sát nhân dân tới, sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Cố Tiểu Tây đi đến phía trước đám đông, nhìn về phía thi thể Điền Tĩnh, trong mắt hiện lên sự sợ hãi và hoảng sợ đúng lúc: "Bí thư chi bộ, chuyện gì thế này? Điền Tĩnh mới về hôm qua mà, sao đột nhiên lại chết rồi?"
Vương Phúc lắc đầu, thở dài nói: "Ai biết được? Chờ cảnh sát nhân dân tới điều tra điều tra rồi nói sau."
Vương Bồi Sinh tới gần Vương Phúc mấy bước, nói với giọng điệu nghi ngờ: "Bí thư chi bộ, ông nhìn thi thể Điền Tĩnh đi, đâu có giống người vừa mới chết? Với mức độ co rút như thế này, nói là chết một tuần cũng có người tin! Còn nữa, đứa bé trong bụng của cô ta đâu rồi?"
Xem ra cuối cùng, vụ án này cũng không tìm ra được hung thủ, tương đương với một vụ án chưa được giải quyết.
Hai tay Vương Phúc run rẩy, không trả lời được, ông ta hít sâu một hơi, cố gắng trấn an nỗi sợ hãi trong lòng, quay đầu nhìn đám đông: "Không phải tôi đã bảo mọi người đi gọi người sao? Vị đồng chí Phan kia đâu? Sao còn chưa tới?"
Lúc này, trong đám đông có người tuổi trẻ nói: "Đi gọi rồi, nhưng chắc là chưa tỉnh ngủ, không gọi được!"
Mọi người đều biết người đàn ông Điền Tĩnh tìm là một người có tiền, lái xe con, vừa nhìn đã biết anh ta rất giàu có, làm sao loại người này có thể dậy thật sớm để ra đồng làm việc giống như đám dân quê nông thôn bọn họ được?
Cố Tiểu Tây nắm chặt tay Yến Thiếu Ngu, ánh mắt đảo qua đám người.
Như cô dự đoán, Điền Tĩnh bị "Quỷ tử" hút tinh huyết mà chết, thi thể rất khác với xác chết bình thường, dáng vẻ này của cô ta sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy cô ta gặp quỷ, chứ không phải bị người giết chết.
Trong đám người, có mấy người lớn tuổi chắp tay, lẩm bẩm trong miệng, thỉnh thoảng liếc nhìn thi thể của Điền Tĩnh, tựa như đang nhìn quỷ quái cặn bã nào đó, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Nếu không phải lúc này không thể nói mấy câu phong kiến mê tín, chỉ sợ đã có người nhảy ra chửi ầm lên rồi.
Một lát sau, Phan Ngọc Lương sắc mặt trắng bệch lảo đảo chạy tới.
Dáng vẻ anh ta giống như vừa mới bị lôi từ trong chăn ra, đầu tóc rối bời, quần áo không cài cúc.
Khi anh ta đi xuyên qua đám đông, nhìn thấy thi thể của Điền Tĩnh treo trên cây, đồng tử của anh ta đột nhiên chấn động, lảo đảo ngã xuống đất, bàn tay rách hết da, nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của anh ta chưa từng rời khỏi Điền Tĩnh, ngơ ngác sợ hãi đến cực hạn.