Cô buông lỏng cánh tay đang ôm anh ra, ngước mắt lên nhìn anh: “Anh nói cho em biết, Lăng Gia gửi điện báo nói gì?”
Đôi mắt của Yến Thiếu Ngu tối xuống, không nói lời nào, một lúc sau anh ôm lấy cô đi về phía giường.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, lấy chăn đắp lên cho cô: “Bọn họ đã về thủ đô, bây giờ em cần nghỉ ngơi, nghe lời, nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì nữa, mọi chuyện đã có anh lo.”
Cố Tiểu Tây nhìn chằm chằm vào anh một lúc, khẽ gật đầu, nghe lời nhắm mắt lại.
Yến Thiếu Ngu vẫn ngồi ở bên giường, chờ sau khi Cố Tiểu Tây hít thở nhẹ nhàng, mới đứng dậy thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, căn phòng rơi vào im lặng, Cố Tiểu Tây khẽ mở mắt ra.
Cô nhìn về phía cửa phòng đóng chặt lại, không hề cử động mà chỉ lặng lẽ nhìn nó một lúc rồi mới nhắm mắt lại.
*
Yến Thiếu Ngu rời khỏi viện Gia Chúc thì đi thẳng đến phòng y tế.
Phòng y tế của quân khu số tám rất lớn, riêng quân y tại chức đã có hơn hai mươi người, trợ lý lại càng nhiều.
Yến Thiếu Ngu vừa bước vào cửa đã gặp một quân nhân, trên người anh ấy cũng ướt nhẹp, chính là một trong những đồng đội vừa nhảy xuống biển cứu người, anh còn chưa mở miệng, đối phương đã hô: “Thiếu tá Yến!”
Vẻ mặt của Yến Thiếu Ngu lạnh lùng và nghiêm nghị, gật đầu: “Ừ, đồng chí Sử Uyển Đình sao rồi?”
Vẻ mặt Tiêu Sách có chút cảm kích: “Uyển Đình đã tốt hơn nhiều rồi, vừa rồi vội vàng rời đi, chưa kịp cảm ơn thiếu tá Yến và quân y Cố thật tốt, hôm nay nếu không có vợ chồng hai người, chỉ sợ Uyển Đình đã lạnh ít dữ nhiều.”
Trong lời nói của anh ta bất ngờ lộ ra sự thân mật với Sử Uyển Đình, quan hệ của hai người này không bình thường.
Con ngươi của Yến Thiếu Ngu lóe lên, anh khẽ lắc đầu: “Đều là đồng đội trong quân đội, nói cảm ơn có vẻ xa lạ.”
Tiêu Sách cười nói: “Thiếu tá Yến nói đúng.”
Yến Thiếu Ngu tự nhiên nói: “Tôi còn chưa hỏi anh tên là gì? Cùng ở trong một quân đội, nhưng thật ra ngày trước chưa từng gặp mặt.”
Một gạch ba sao, chắc là thượng úy, người này nhìn qua vẫn còn rất trẻ, nhưng quân hàm lại không thấp, chắc là cũng có bối cảnh, điều quan trọng là anh ta và Sử Uyển Đình có quan hệ không đơn giản chỉ là đồng đội, nói không chừng hai người họ còn là người yêu.
Trước khi nhà họ Yến xuống dốc, anh khá quen thuộc với các sĩ quan trong quân đội, nhưng bây giờ đã là cảnh còn người mất.
Lần này, với tư cách là tân binh của quân khu thứ 8, anh cũng không cần phải đi xã giao nhiều, tất nhiên sẽ không nhận ra những sĩ quan mới được cất nhắc này, có lẽ, anh ta là binh lính dưới quyền Sử Kính Tùng.
Quả nhiên, anh vừa nói xong, Tiêu Sách đã chào Yến Thiếu Ngu theo nghi thức quân đội: “Lữ đoàn tác chiến đặc biệt số năm mươi, sư đoàn số 83, quân khu thứ 8, Tiêu Sách.”
Sử Kính Tùng là Phó sư đoàn trưởng của sư đoàn số 83.
Gương mặt lạnh lùng của Yến Thiếu Ngu dịu đi một chút, anh trêu chọc nhìn về phía Tiêu Sách: “Thì là là cấp dưới tinh anh của đại tá Sử, nghe giọng điều trước đó của anh, chẳng lẽ anh và đồng chí Sử Uyển Đình là người yêu sao?”
Cùng ở trong một quân đội, các đồng đội thường nói một số lời thô tục là chuyện rất bình thường, huống chi chỉ nói chuyện phiếm như vậy.
Hai người đứng ở một chỗ nói chuyện, hơn nữa bởi vì Sử Uyển Đình vừa thoát khỏi nguy hiểm nên cả người Tiêu Sách đều đang thả lỏng.
Anh ta nghe Yến Thiếu Ngu hỏi thì có chút ngượng ngùng, gương mặt đàng hoàng đỏ ửng, anh ta hằng: “Khụ… Khụ, thì, cũng, cũng không phải, lần này là, tôi muốn đến gặp Uyển Đình.”
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, đi sau vào đề tài câu chuyện, thật ra anh rút ra được rất nhiều thông tin hữu ích.