Mục lục
Cố Tiểu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ như vậy, Từ Đông Mai nhìn về phía Bạch Mân với vẻ đau lòng: “Tiểu Mân à, tối nay là mẹ làm sai, chờ khi nào con kết hôn thì mẹ lại mang đồ tới thăm con. Nếu chịu uất ức gì cũng đừng nhẫn nhịn, về nhà nói với cha mẹ, đại đội Phàn Căn mãi mãi là nhà con, có biết không? Đừng sợ, hôm nay cha mẹ về trước đây.”

Bà ta nói xong, lau nước mắt, kéo Bạch Sơn chạy đi như chạy trốn.

Cố Tiểu Tây híp mắt nhìn hai người họ, chợt nhìn về phía giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ trong tay, giao cho Bạch Mân: “Chị dâu, có giấy chứng nhận này, bọn họ không dám dây dưa quá mức đâu. Nếu thật sự không thể thoát được thì đi đến chỗ cảnh sát tố cáo.”

Bạch Mân nhận lấy, cánh tay hơi run, vẻ mặt cũng rất kích động.

Đương nhiên cô ấy biết tờ giấy chứng nhận này có ý nghĩa như thế nào, cuối cùng cô ấy cũng thoát khỏi nhà họ Bạch, không ai dám ép buộc cô ấy nữa.

“Cảm ơn em, Tiểu Tây, cảm ơn cha, còn có Tích Hoài. Thật sự, nếu không có mọi người, hôm nay chắc chắn chị không thể có can đảm để nói ra những lời đó.” Bạch Mân nói xong, không khỏi che miệng, nước mắt cũng tuôn rơi.

Cảnh ngộ khi còn bé đã định trước rằng cô ấy không phải một người dũng cảm, là nhờ sự ủng hộ của bọn họ, khiến cô ấy trở nên quả cảm hơn rất nhiều.

Cố Chí Phượng lắc đầu, xua tay nói: “Hiện tại con chính là người của nhà họ Cố chúng ta, nói cảm ơn cái gì chứ? Người nhà họ Cố chúng ta chính là sợi dây thừng được bện lại với nhau, sao có thể tùy ý để người khác bắt nạt chứ?”

“Người lại bé đấy, buổi tối hôm nay thật sự đã khiến cha nhìn bằng một cặp mắt khác.” Nói xong, Cố Chí Phượng giơ ngón tay cái lên với Cố Tiểu Tây.

Trong ánh mắt ông ấy tràn đầy sự ngạc nhiên, vẫn cho rằng con gái nhà mình chính là người mềm yếu, ngoại trừ tính tình hơi bướng bỉnh thì không có gì để bảo vệ được mình, nhưng tối nay Từ Đông Mai bị một tay của cô chế ngự, ngược lại là điều rất bất ngờ.

Ông ấy bỗng nhiên cảm thấy mình chưa từng hiểu rõ con gái nhà mình, hình như cô không còn là người để mặc cho người ta xâu xé nữa.

Cố Tiểu Tây cười khẽ một tiếng: “Vậy sao? Ngày mai con lên đường, cha cũng đừng lo lắng nữa.”

Nhắc tới chuyện này, nụ cười trên mặt Cố Chí Phượng hơi thu lại, lông mày cũng hơi nhíu, lúc này không còn cảm thấy con gái ghê gớm nữa. Ông ấy nạy quả óc chó, không muốn lên tiếng phụ họa, rốt cuộc vẫn không muốn để cô một mình đi xa nhà.

Cố Tiểu Tây cũng không thèm để ý, cô quay đầu nói với Bạch Mân: “Chị dâu, có một số việc em phải nói rõ ràng với chị.”

“Theo lý mà nói thì em không nên nhúng tay vào chuyện của chị và Bạch Sơn, Từ Đông Mai, nhưng với tính cách của chị, bọn họ làm chút chuyện, hoặc nói vài câu dễ nghe, chị sẽ khó tránh khỏi việc mềm lòng. Đến lúc đó, ngoan ngoãn hủy đi giấy chứng nhận, rồi chị lại bị gây khó dễ nữa.”

“Chị cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của Bạch Sơn và Từ Đông Mai rồi, chị ở trong mắt bọn họ chỉ là một món hàng đang chờ giá cao, chứ không phải con gái từ nhỏ nuôi đến lớn, chuyện này không cần em nói nhiều nữa chứ?”

Giọng nói của Cố Tiểu Tây không mang theo một chút thăng trầm nào, lời nói ra cũng không hề khách sáo.

Cố Đình Hoài thay đổi sắc mặt, muốn ngắt lời, sắc mặt của Cố Chí Phượng cũng hơi thay đổi: “Bé!”

Cho dù ai cũng biết Bạch Sơn và Từ Đông Mai không phải người như mọi người đều biết, nhưng những lời này của Cố Tiểu Tây giống như là một bạt tai, nặng nề đánh vào mặt Bạch Mân, khiến nửa đời trước của cô ấy giống như một trò cười, bị bại lộ trần trụi trước mặt người khác.

Tay Bạch Mân cũng không nhịn được mà siết chặt lại, xương ngón tay có hơi tái.

Hai mắt cô ấy trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Tây, cả người cũng không tự chủ được mà run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK