“Hình như ta đánh nát cái gì đó?” Lý Thanh Sơn lờ mờ nghe thấy được một tiếng vỡ vụn. Âm thanh kia vô cùng nhỏ bé, chẳng khác nào tiếng muỗi kêu, nhưng bình ổn tâm trạng, cẩn thận lắng nghe thì mới thấy nó rung động tâm hồn tựa như tiếng trời sập vậy. Hư không vô hình không khác nào bồn chứa bằng thủy tinh trong suốt, từng vết nứt màu đen chẳng khác gì những tia chớp đan dệt phân tán trong hư không, tựa như tia chớp thoáng qua, tụ lại rồi biến mất. Bàn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.