"Thế nào, ngươi còn muốn che chở cho tiện nhân này à? Nàng còn nói muốn giết ta đấy!"
"Buồn cười thật, một nam nhân còn chẳng bảo vệ được hài tử của mình mà còn có mặt mũi để ra lệnh!"
Minh Phi và U Phi lại cùng nhau chỉ hướng oanh tạc về phía Sở Liệt Vương. Mà đây có lẽ là tiếng nói chung duy nhất còn sót lại giữa hai người.
Lồng ngực Sở Liệt Vương phập phồng, như đã giận dữ đến cực điểm nhưng lửa giận này lại không thể nào giải tỏa.
Khi mọi người ở đây đều cho rằng tình hình này không thể nào cứu vãn được nữa, đột nhiên có một giọng nói vang lên:
"Xin phụ vương bớt giận."
Nhưng giọng nói này lại không xuất phát từ miệng của Cung Huyền Nhật mà là vang lên từ phía sau. Đó là tiếng nói của một nữ tử, mềm mại mà linh hoạt, rung động lòng người.
Trong chốc lát, mọi người ở đây đều ngửi thấy một mùi đàn hương thoang thoảng. Bọn họt hấy một nữ tử đi từ sau tới, nàng khoác trên người bộ cà sa màu xanh nhạt, không nhiễm bụi trần, một mái tóc dài đen nhanh chạm tới gót chân. Dung nhan nàng xinh đẹp tựa như tiên nữ, bước chân nhẹ nhàng như đang đi trên mặt nước.
"Ngươi là..."
Sở Liệt Vương rúng động, trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm ứng huyền diệu. Đó là sự cảm ứng đến từ huyết mạch tương liên.
"Nhất Ý, ngươi nói gì vậy?"
Vô Úy Tăng nhướng mày hỏi.
"Phụ vương? Ta không nghe nhầm chứ? Thôi được rồi, dường như hôm nay lỗ tai ta có vấn đề rồi."
Kim Phú Quý truyền niệm cho Nhạc Vũ Dương đứng bên cạnh.
"Ta cũng nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không. Theo ta được biết thì Sở Vương bệ hạ cũng không có đứa con gái nào như vậy mà. Chẳng lẽ là...!"
Dường như Nhạc Vũ Dương nhớ tới điều gì đó, hắn thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Đám tu sĩ cũng vô cùng kinh ngạc, ai nấy đều đang nghị luận ầm ĩ:
"Nàng chính là Nhất Ý đó sao, quả nhiên rất trẻ. Nhưng phụ vương là sao chứ?"
"Chẳng lẽ nàng đứng sau nghe thấy nỗi đau khổ mất con của U Phi nên muốn nhận nghĩa mẫu ư?"
Nhưng người nói câu này cũng không thể tin vào suy đoán của mình. Như vậy là quá đột ngột, hơn nữa đệ tử Phật Môn vốn cắt đứt nhân duyên trần tục, một người có thiên tư tuyệt thế như vậy đâu cần thiết phải thấy người sang bắt quàng làm họ.
"Sắp tới rồi à?"
Cố Nhạn Ảnh mỉm cười lẩm bẩm.
"Nhạn Ảnh, ngươi biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Kim Phú Quý hỏi.
"Hai vị cứ xem tiếp là sẽ hiểu rõ."
Cố Nhạn Ảnh nói với giọng điệu hăng hái.
Sở Liệt Vương nhìn Tiểu An, trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện hàng ngàn hàng vạn giả thuyết nhưng đều bị hắn bài trừ. Cuối cùng chỉ còn lại một cái tên, đó là cái tên khó có thể xuất hiện nhất. Hắn thốt lên với vẻ khó mà tin được:
"Ngươi là... Huyền Nguyệt ư?"
"Ta từng mang cái tên này, phụ vương vẫn còn nhớ ư?"
Tiểu An mỉm cười nhìn về phía Sở Liệt Vương, bóng dáng trước mặt dần hòa làm một với dáng người trong trí nhớ.
Từ khi Tiểu An bước ra U Phi đã luôn nín thở, ánh mắt nàng dính chặt lên người Tiểu An. Cơ thể mềm mại hơi run lên, gương mặt vốn tái nhợt nay cũng khôi phục lại chút huyết sắc, nàng thì thào:
"Ngươi là... Nguyệt nhi của ta..."
Tiểu An hơi nhún người hành lễ với Sở Liệt Vương rồi đi tới trước mặt U Phi, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay U Phi rồi nói:
"Mẫu hậu, ta đã về rồi!"
Đây là lúc, lấy lại những gì đã mất.