Trở lại Vân Hư đảo, về với rừng trúc đình viện, chỉ thấy có người đã chờ ở chỗ kia từ lâu. Liễu Trường Khanh – gia chủ Nho gia đang đứng chắp tay, nhắm mắt lắng nghe tiếng sóng lớn của biển lớn, một lúc sau mới mở mắt nói: “Nhiều năm không đến, cảnh sắc nơi đây vẫn đẹp như vậy, chỉ là...đáng tiếc.” Tất nhiên Lưu Xuyên Phong biết hắn nói đáng tiếc là có ý gì, nhưng chỉ biết cười gượng hành lễ: “Liễu gia chủ, lâu rồi không gặp.” Liễu Trường Khanh lại như không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.