Ánh mắt của nàng dần trở nên kiên định, người mà hắn liều mạng đi cứu cũng không phải là người vô dụng, nếu thất bại ở nơi này thì còn nói gì đến chuyện giúp đỡ hắn, nói gì đến chuyện báo thù cho hắn. Bước chân của nàng dần nhanh hơn, làm lơ vực sâu vạn trượng ở hai bên, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía trước, đuổi theo một ảo ảnh. Lôi Thôi đạo nhân lộ ra vẻ khen ngợi, nói với Tuyệt Trần Tử: “Nhìn xem, ta nói không sai mà, chỉ cần cho...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.