Con ngươi Hàn Quỳnh Chi như tỏa ra ánh hào quang của sự hạnh phúc, hóa ra hắn vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. “Tức đến chập mạch rồi, không nhớ được.” “Ngươi dám!” Hàn Quỳnh Chi trừng to hai mắt. Lý Thanh Sơn cười ha hả: “Nhờ ngươi nhắc nhở nên lại nhớ rồi, nam tử hán đại trượng phu, nói được là làm được!” Lúc họ đang nói chuyện thì yếu hội cũng bắt đầu, mon ngon quý hiếm như nước chảy tới, hát múa đàn sáo lại càng đẹp không sao tả xiết. Buổi tụ họp của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.