Trong đại điện trống không, chỉ có trận đồ bên dưới mặt đất hơi lóe lên. Một đạo nhân lôi thôi ngồi ở trước tượng thần, hai bên thái dương đã hoa râm, nhưng tinh thần vẫn sung mãn, ánh mắt sáng người, ngân nga nói: “Lý Thanh Sơn, ngươi còn nhớ ta chứ?” Lời vừa nói ra khỏi miệng giống như tiếng sấm đánh lớn, cuồn cuộn quanh quẩn. “Đương nhiên.” Trong số tất cả các gia chủ, người làm Lý Thanh Sơn cảm giác mạnh mẽ đáng sợ chính là vị Lôi Thôi đạo nhân này. Lôi Thôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.