Một tiếng “rẹt rẹt” vang lên, không có cảnh đứt gân gãy xương máu tươi bắn tung tóe, cũng không có cảnh bi thảm đầu nổ tung, phơi thây tại chỗ. Lục Tử Du chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, lại không cảm thấy đau đớn tí nào nên không khỏi mở mắt ra, lúc này mới nhận ra mọi người đều đang nhìn mình. Một bóng người quen thuộc xuất hiện trên vũ đài ở phía dưới, chiếc miệng đàn hương của nàng hơi há ra, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, không ai khác chính là Hồ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.