Người trong bức tranh đang trừng mắt nhìn hắn bằng con ngươi đen kịt, bộ váy màu lục lam, đôi môi chúm chím, mỗi một nét bút đều do hắn vẽ năm xưa, nhưng bây giờ nhìn lại thấy không giống nữa rồi. “A Nhan, ta đói.” Chử Sư Đạo vừa mới nói xong thì có một làn gió mang theo hương thơm đập vào mặt, không phải là mùi thơm của son phấn mà là mùi thơm của mực. “Lão nhét ta vào trong ngực, thuốc màu cũng khô luôn rồi.” Nữ tử đi ra từ trong bức tranh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.