“Huyền Nguyệt!” U Phi nước mắt đã rơi như mưa, thả Miêu Nhi đang ôm trong lòng xuống rồi tiến đến ôm lấy Tiểu An vào lòng, nàng dùng hết sức để ôm chặt, vì sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ. “Meo meo!” Miêu Nhi nhẹ nhàng đáp xuống đấy, quay người lại ngồi xổm ở một bên, rồi ngửng đầu nhìn hao mẹ con đang ôm nhau, trong lòng vừa vui mừng vừa thất vọng. "Xin lỗi mẫu hậu, vì đã để ngươi phải chờ lâu." Tiểu An vuốt lưng nàng, trong lòng nàng như có một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.