Mưa gió mịt mùng, ánh đèn đuốc mờ tối, tiếng sấm cũng tạm ngừng lại. Thu Hải Đường khẽ nâng đầu phượng lên mang lại cảm giác trang nghiêm. Thương Ương Vương tử thở dài một hơi: “A Di Đà Phật, ta hiểu, nhưng ta chỉ có một thỉnh cầu mà thôi!” Thu Hải Đường mỉm cười nói: “Mời Vương tử cứ nói.” “Xin ngươi cố gắng đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm, ta sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ ngươi.” Biểu hiện của Thương Ương Vương tử rất chân thành, không từ bỏ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.