Lý Thanh Sơn đảo mắt nhìn qua các nữ nhi của Dạ Minh Châu, cuối cùng lại trở lại nhìn Dạ Minh Châu. Hắn ngân nga nói: “Tôn trọng, tôn trọng.” “Ý ngươi là gì?” “Làm tôi tớ của ta, vì ta mà chết cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng. Nàng là tôi tớ chứ không phải hàng hóa. Cho dù ta có là chủ nhân thì cũng phải tôn trọng điều này, không thể tuỳ ý bán nàng được, thế nên, cho dù ngươi có trả giá cao đến đâu cũng vô ích thôi.” “Chủ nhân.” Dạ Lưu Ba...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.