Lý Thanh Sơn bật cười thở dài: “Vốn dĩ còn một đầu ngưu nữa, tiếc là đã làm mất rồi.” Nguyễn Dao Trúc đột nhiên nhận ra khi hắn nói những lời này, tuy trên mặt hắn vẫn giữ vững nụ cười nhưng ánh mắt hắn rất kỳ lạ. Dường như đang thổn thức và tràn ngập vẻ khát khao. Lúc này thuyền lớn đã bắt đầu khởi hành, nàng nói: “Chúng ta đi thôi!” Cửu Sắc Lộc nhẹ nhàng nhảy bật lên giữa không trung, bắt đầu châm chọc: “Lý Thanh Sơn, mong là ngươi có thể được nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.