“Đi đi đi, mời ngươi đi nhanh một chút!” Cửu Sắc Lộc quay đầu lại, cảm giác mình sắp bị hắn ép phát điên. “Được rồi, Cửu Nhi, ngươi thua rồi, đừng tức giận nữa.” Nguyễn Dao Trúc hiện thân dưới tàng cây, nói rõ nguyên nhân sự việc xong thì áy náy nói: “Xin lỗi vì lại lấy ngươi ra để đánh cược, là do Cửu Nhi quá lo lắng cho ta, quá cẩn thận từng li từng tí nên mới phải chứng minh với nàng bằng cách này. May mà ngươi không phải loại người như vậy.” “Không,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.