“Ngươi đi cùng ta.” Hoa Thừa Tán nhấc tay nâng Hoa Thừa Lộ lên, bay xuyên qua tán cây như chim, lao về phía đỉnh núi. “Tử Kiếm, ngươi chờ ta!” Hoa Thừa Lộ quay đầu kêu to, lại chỉ thấy một mảng xanh đậm, đã rời xa nơi đó. Tiếng nói lượn lờ, cành lá lung lay, Dư Tử Kiếm thở phào nhẹ nhõm, nếu không được những người tốt bụng này giúp đỡ, cũng không biết nàng sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào, cho dù kết quả ra sao, nàng đều chân thành cảm ơn họ....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.