Chất lỏng màu tím chảy vào trong bụng, Vong Thủy từ từ nhộn nhạo cả lên, ánh mắt Hoa Thừa Tán bắt đầu mông lung chẳng khác nào uống ngàn chén rượu ngon, bóng người của Lý Thanh Sơn và Như Tâm cũng trở nên mờ nhạt. Hắn không nói ra được là vị gì, không phải ngọt cũng không đắng, có một loại cảm giác trống vắng sâu trong tận xương tủy, đến mức trái tim cũng mấy cảm giác theo. “Hoa đạo hữu hãy nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại thứ mà ngươi muốn quên, phát huy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.