Dạ Lưu Ba vừa bất lực mà lại chờ mong nhìn hắn, không khác nào cừu con đợi làm thịt, thì thào nói: “Chủ nhân.” Ngược lại Lý Thanh Sơn không mấy háo sắc đối với “sủng vật” đáng yêu nguyện dâng hiến tất cả cho hắn không chừa lại gì, thế nàng hắn rất hứng thú mà kiên trì trêu đùa nàng, ngón trỏ lướt qua bộ ngực mềm mại cho đến tận chiếc rốn tinh xảo, sau đó nhẹ nhàng đâm một cái. Toàn thân Dạ Lưu Ba run lên, bật thốt ra tiếng than nhẹ dễ nghe,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.