Chương 111
Nhìn thấy người hộ giá là Hoàng Đàn thì Dương Minh Thành nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy Hoàng Đàn chỉ làm một động tác nâng ly nhìn lại.
“Sau tỷ.” Hào Đanh Đạt vẫn kiên trì hộ giá tiếp theo.
Đứng bên cạnh, Lục Thạc cảm thấy Hào tổng sắp điên rồi, sao lại bỏ vài tỷ chỉ mua một bộ Huyết Ngọc chứ.
Huống hồ họ đến chỉ để kết giao chứ không phải tiêu tiền nha.
“Hào tổng, quá rồi… không nên…” Lục Thạc kéo tay Hào Danh Đạt muốn khuyên.
“Cô yên tâm, tôi biết nên làm gì.” Hào Danh Đạt chỉ bỏ lại một câu rồi tiếp tục tập trung.
Đây là thói quen của anh ta, làm gì đó sẽ tập trung cao độ để đạt hiệu quả tốt nhất.
Nhìn bộ dạng này của Hào Danh Đạt, Lục Thạc cũng không khuyên nhủ gì thêm, cô biết anh ta có chủ kiến cũng khó mà đổi được.
“Bảy tỷ.” Hoàng Đàn vẫn bình thản ra giá.
Dương Minh Thành nhìn qua hướng này cảm thấy Hoàng Đàn quá tùy ý, cũng không hiểu rõ dụng ý của hắn ta.
“Tám tỷ.” Dương Minh Thành tìm một chỗ ngồi xuống trước, sau đó lại hộ giá.
Hắn lấy điện thoại nhắn tin đến Hoàng Đàn hỏi có chuyện gì.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là một tin nhắn icon mặt cười kèm theo dòng chữ đồ đẹp tặng giai nhân, tôi có giai nhân của tôi.
Nhìn dòng tin nhắn kia, Dương Minh Thành thấy tên này quá mức biến thái rồi, chẳng phải lúc trước còn giam cầm một tiểu mỹ nhân sao?
Bao năm còn không chạm vào người ta, tiểu mỹ nhân vừa đi thì có một giai nhân khác sao?
“Mười tỷ.” Hào Danh Đạt vẫn tiếp tục gọi giá.
Mọi người nhìn anh ta cảm thấy dáng vẻ kia khá thoải mái, không có sự đắc ý cùng ngạo mạn nào.
Dáng vẻ này làm cho họ tin Hào tổng là đang muốn chơi trội để lấy tiếng.
Mà Mộc Thúy Lan nghe số tiền đã quá cao thì trong lòng hơi lo lắng, nếu bộ huyết ngọc này rơi vào tay kẻ như Hào Danh Đạt thì mặt mũi gia tộc lớn bọn họ để đâu chứ?
“Mười một tỷ.” Dương Minh Thành vẫn theo đuổi mức giá này.
Phía trên khán đài Mộc Thúy Lan cười tươi rạng rỡ nhìn Dương Minh Thành, ánh mắt kia có bao nhiêu tình là có bấy nhiêu tình.
Cô ta nhanh chóng lên tiếng: “Tôi cũng không ngờ giá trị của bộ Huyết Ngọc này lại lên cao như vậy. Dù hôm nay bộ Huyết Ngọc này thuộc về ai, thì Mộc Thúy Lan tôi cũng chân thành cảm ơn mọi người.”
Mộc Thúy Lan nhã nhặn cúi đầu như cảm ơn, cử chỉ vô cùng tao nhã, lại gợi lên nét đẹp của cô ấy.
“Hai mươi tỷ.” Một giọng nói trầm mang theo hơi thở bá đạo.
Mọi người đều tìm kiếm ai là chủ nhân của giọng nói kia.
“Hắn ta là ai?”
“Rất lạ, trước giờ chưa thấy. Sao lại ăn mặc thế kia?”
Ai ai cũng bàn tán về người đang từ cửa đi vào trong sảnh, chỉ có Dương Minh Thành nhìn ra kia là ai.
“Hồ Cửu..” Hắn ta hơi giật mình.