Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 144

Anh ta đã từng nếm trải qua sự đày đọa khi ở trong trại giam, từng bị bọn người của họ đe dọa đủ kiểu.

“Thì sao? Dung Vị ngày trước ở đâu rồi?” Anh như muốn làm tỉnh dậy con người nhiệt huyết lúc trước của người bạn này.

“Hậu quả của ngày trước là tôi ngồi tù suốt năm năm, là tôi bị bọn họ hại tới mức không còn hình người. Vậy tôi cần gì đối đầu với họ, chẳng phải cứ lặng lẽ mà sống, không tốt sao?” Dung Vị chỉ thơ ơ nói.

Hồ Cửu cảm thấy người bạn này của mình rất biết cách chọc giận người, anh đã tốn bao nhiêu công sức, vì ngày hôm nay mà đã làm ra bao nhiêu chuyện.

Đổi lại thì sao chứ? Cuối cùng Dung Vị đã trải qua chuyện gì?

Hay có gì đó mà anh còn chưa biết?

“Cha mẹ cậu ở trong khu ổ chuột bị người ta ức hiếp. Cha nuôi đau ốm vẫn chống đỡ, mẹ nuôi dù bệnh cũng không dám chạy chữa. Mọi thứ tiết kiệm được đều dùng đi kêu oan cho cậu. Dung Vị, cậu có thể không để mắt tới tôi, nhưng cha mẹ cậu thì sao? Những gì cậu chịu đựng bằng những gì họ đã chịu sao?”

Hồ Cửu nói xong thì lắc lắc đầu, có vẻ như vô cùng tiếc nuối gì đó.

“Cha mẹ… họ…” Dung Vị nghe thấy cha mẹ mình phải sống cực khổ như vậy thì chợt khựng lại.

“Cậu cứ tận mắt thấy họ đã.” Hồ Cửu cũng không muốn nhiều lời.

Anh biết lúc này dùng lời lẽ tranh cãi không phải là cách hay ho gì, vẫn nên để Dung Vị về nhà an toàn đã.

Dù sao anh cũng muốn hoàn thành lời hứa với cha mẹ nuôi, sau đó mọi chuyện cứ để Dung Vị quyết định.

Hồ Cửu cũng không muốn cưỡng ép, anh cũng sẽ tạo được thế lực lớn hơn , đủ để bảo vệ những người mà anh quan tâm.

Chuyện về Dung Vị, anh sẽ từ từ điều tra.

Không gian im lặng đến đáng sợ, Dung Vị ngổn ngang cảm xúc, anh ta không biết phải làm sao. Những ám ánh kinh khủng kia bám lấy anh ta, sao lại không hận?

Hận thôi thì làm được gì?

“Đây…”

Dung Vị bất ngờ trước mắt mình là căn biệt thự vô cùng đắt đỏ, nhìn qua cũng biết đây là khu người giàu.

Tuy ở trong tù nhưng anh ta luôn thu thập những thông tin bên ngoài, từng giờ từng phút Dung Vị luôn khao khát tự do, muốn tự do phải biết rõ thế giới ngoài kia.

“Nhà của cậu.” Hồ Cửu ngắn gọn nói.

Cha mẹ Dung Vị nghe tiếng xe thì vội vàng ra ngoài, họ không thể chờ đợi được, họ hy vọng đây là xe chở con trai họ về nhà.

“Cha… mẹ…” Dung Vị nhìn thấy cha mẹ thì cảm xúc muốn vỡ òa.

Anh ta nhanh chóng bước ra ngoài, chạy nhanh đến ôm hai người.

Lục Thạc ở phía sau thấy cảnh này cũng cảm thấy vô cùng xót xa, ánh mắt ửng hồng.

Hồ Cửu vẻ mặt không biểu cảm gì nhiều, điềm tĩnh nhìn một màn trước mặt.

“Hữu Thủ, nhanh chóng điều tra mọi thứ về Dung Vị cho tôi. Từ lúc trước cho tới hiện tại, dù là tin tức nhỏ tôi cũng muốn biết.”

Giọng nói lạnh băng khiến Hữu Thủ lạnh sóng lưng.

“Vâng.” Hữu Thủ cúi đầu tuân lệnh.

Bóng dáng của Hoàng Đàn xuất hiện, chạy về phía bên Hồ Cửu, bẻ mặt có chút căng thẳng.

“Có chuyện?” Anh nhận ra có chuyện gì đó mới khiến Hoàng Đàn biểu hiện như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK