Chương 57
Lão Trư có chút suy nghĩ.
“Quả thực rất giống, đều rất nhanh gọn. Đám lâu la kia ít hay nhiều cũng có chút được việc. Không thể trong một đêm giải quyết tất cả mà chỉ bằng một chiêu thức được.”
“Quả thực rất giống, đều rất nhanh gọn. Đám lâu la kia ít hay nhiều cũng có chút được việc. Không thể trong một đêm giải quyết tất cả mà chỉ bằng một chiêu thức được.”
Tuy Thương Nhật cảm thấy hai chuyện không liên quan, nhưng cũng không hiểu tại sao lại có dự cảm không hay cho lắm.
“Hiện tại, thực lực đối phương chúng ta không nắm được, thân phận cũng không rõ. Hắn cũng gọi cho tôi, muốn tôi quy phục dưới hắn, nếu không sẽ san bằng mọi thứ.”
“Ngang ngược đến vậy?”
Thương Nhật như không tin.
“Quá ngông cuồng sẽ nhận cái kết đắng.” Ông ta lại nhấn mạnh.
“Tôi nghe qua đúng là khá trẻ.” Lão Trư tiếp lời.
“Tuổi trẻ khí thịnh, chưa trải sự đời quá nhiều.” Thương Nhật cảm thán.
“Vẫn phải đề phòng, tôi nghĩ hắn có thực lực thật sự. Ông nghĩ sẽ có kẻ liều mạng tới mức đó sao?”
Lão Trư phản bác.
Thương Nhật nghe Lão Trư nói vậy ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, Lão Trư này khôn khéo có thừa, hắn ta lăn lộn bao năm nay, không dễ dàng gì.
“Lão Trư, từ khi nào ông lại yếu bóng vía thế kia chứ? Chỉ là một tên ngông cuồng, có thực lực thì sao? Còn có thể làm gì được ông sao?”
“Nếu hắn làm gì tôi thì sao? Ông đừng nghĩ ông không thiệt hại, nếu tôi rớt đại thì người tiếp theo chính là ông đó, Lão đại!”
Giọng nói đầy bực tức của Lão Trư làm cho những tên đàn em im lặng không dám ngẩng đầu lên.
Thương Nhật biết rõ, trong giới hắc đạo, ngoài mặt tuy tranh giành, nhưng thực sự nếu một người thực lực như Lão Trư rơi đài, cũng chính là nguy cơ cho những kẻ khác. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tôi sẽ liên hệ với bên Lão Lý, ông ta sẽ có cách giúp ông.” Thương Nhật lên tiếng sau khi suy nghĩ.
“Lão Lý? Ông ta chịu giúp sao?” Lão Trư hơi nghi ngờ.
“Chắc chắn sẽ giúp. Một kẻ có năng lực thế kia thì càng uy hiếp ông ta hơn chúng ta. Chưa kể, ông ta có thể huy động quân đội.” Thương Nhật càng cảm thấy bản thân quen biết đúng người.
“Chắc chắn sẽ giúp. Một kẻ có năng lực thế kia thì càng uy hiếp ông ta hơn chúng ta. Chưa kể, ông ta có thể huy động quân đội.” Thương Nhật càng cảm thấy bản thân quen biết đúng người.
“Lý Thừa Tam có thể huy động quân đội? Ông đùa tôi à?” Lão Trư bất ngờ không khép được miệng.
Huy động quân đội đó, không phải chuyện đùa.
Ai cũng biết ở khắp chốn Đông Uy, có quan hệ với quân đội là một niềm vinh dự. Quân đội có thực lực một chọi một ngàn, thế lực quân đội chỉ chịu lệnh từ chỉ huy, mà người có thể có mối quan hệ tốt tới mức có thể huy động quân đội thì phải biết là người có thế lực và quan hệ tốt thế nào.
Phải nói ở Đông Uy, quân đội như hồn của đất nước, họ được vinh danh, được ghi nhận, được chào đón. Họ không bị ràng buộc bởi bất kỳ thế lực nào, mục tiêu của họ chỉ vì lợi ích đất nước.
Chính vì vậy, khi nghe nói Lý Thừa Tam là Chủ tịch thành phố Gia, mà có thể điều động quân đội, xem ra thực lực ông ta không nhỏ.