Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121

Vừa lôi Hoàng Đàn vào khu nhà của Lão Hắc, Hoàng Đàn co rụt lại, ánh mắt sợ hãi.

“Sư phụ… con.”

“Đừng… tôi không dám… cậu chỉ là người qua đường không là gì với tôi cả. Lão già này vẫn là thích an nhàn, sao lại đưa cái thứ này về, thật mất hứng.” Lão Hắc giận dỗi đáp lời.

“Còn không phải tìm chút chuyện sao?” Hồ Cửu cười nhìn Lão Hắc.

Hoàng Đàn nhìn biểu cảm cả hai lại cảm thấy ghen tỵ không thôi, lúc trước tuy ở đây không lâu nhưng hắn cũng xem là có cố gắng. Tuy được khen ngợi nhưng vẫn là sự khách sáo xa cách.

Nhìn xem Hồ Cửu với Lão Hắc đi, tuy bề ngoài vô cùng khắc khẩu, ngươi một câu ta một câu, nhưng thực sự mà nói thì quan hệ vô cùng tốt mới đạt đến trình độ thân mật nói năng không cần câu nệ như thế.

Lão Bạch cùng Bạch Thố cũng đến phòng khách, Bạch Thố nhìn thấy Hoàng Đàn thì sợ hãi rụt người về phía sau.

Hồ Cửu nhìn thấy thế thì nhanh chóng đi tới trước che chắn trước mặt cô, anh chỉ là không muốn cô nhớ lại chuyện đáng buồn mà thôi.

“Đây..” Lão Bạch nghi ngờ.

“Không phải nói là lấy Trấn Hồn tụ sao? Sao lại lôi cái của nợ này về?” Lão Hắc tuy ngày thường cũng xem như lão ngoan đồng đi.

Nhưng giờ Lão Bạch ở đây, ông ta cũng lo lắng việc này chắc bạn già tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe nha.

“Trấn Hồn tụ không còn ở trong tay hắn ta.” Hồ Cửu nhanh gọn đáp.

“Cái gì?” Lão Bạch nhìn Hoàng Đàn tức giận.

Ông ta tức giận tát Hoàng Đàn một cái thật mạnh.

“Chát.”

“Hỗn trường. Bạch gia ta có chỗ nào bạc đãi ngươi.” Lão Bạch tức ôm ngực nói.

“Ông nội.” Bạch Thố quên cả sợ hãi, đỡ lấy Bạch Cư.

Lão Hắc cảm thấy chuyện này có chút trầm trọng, chuyện kho tàng kia chưa vàng bạc tài sản gì đó cũng không mấy quan trọng.

Quan trọng là theo chỉ dẫn thì ở trong kho tàng đó có một cánh cửa, theo như những gì được viết lại thì chỉ cần người hữu duyên thì có thể mở ra cánh cửa này.

Bí kíp ở đó cũng vô cùng quý giá, có thể giúp con người đạt đến mức tu luyện cực hạn, mà cánh cửa kia dẫn đến là một nơi khác, có thể là một thế giới khác.

Nếu rơi vào tay kẻ xấu, thì hậu quả vô cùng khó lường.

“Trấn Hồn tụ ở đâu?” Lão Hắc trực tiếp đánh một gậy lên người Hoàng Đàn rồi hỏi.

Hoàng Đàn chịu đau, vô cùng khó chịu khi bị vây khốn trong trận pháp của Hồ Cửu.

“Là…ở nơi gia tộc thần bí kia.” Hoàng Đàn cũng không dám nói dối.

Nếu có quan hệ mật thiết với Lão Hắc thì chỉ có thể là… Chiến thần mà thôi. Mà hắn còn nghĩ Chiến thần còn chịu sự ràng buộc của Ban Chính trị, đang phải ở vùng biên giới.

Vậy mà… Hồ Cửu lại thật sự là Chiến thần.

“Ta đã nói, ngươi có tố chất tốt, nhưng tâm người là không vững. Đó là lý do ta đã không dạy mọi thứ cho ngươi. Người thấy bản thân có bao thực lực? So với Hồ cứu người chỉ là kiến hôi.” Lão Hắc âm trầm nói bằng giọng vô cùng nghiêm khắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK