Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 258

“Cậu nghĩ là chúng ta được đi dễ dàng thế sao?”

Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu nhận được tin phiếu miễn nhiệm của Hồ gia đạt mức cao nhất, còn không biết phải làm sao.

Ông ta kéo Hồ Tiêu ra ngoài sảnh chờ, tức giận nhìn tên cháu trai ngu ngốc này.

“Đồ khốn! Cậu tưởng cậu giỏi rồi sao? Hồ gia có chuyện thì Hồ thiếu như cậu ai sẽ coi trọng? Ngu ngốc vừa thôi chứ.”

Hồ Lâm tức giận.

“Làm sao cháu biết chứ? Trên mặt hắn cũng không in chữ…”

Hồ Tiêu ấm ức cãi lại.

“Còn cãi? Hay cậu nghĩ cậu là cháu tôi, là con trai duy nhất của Hồ Bách Nhân, cậu cho rằng Hồ gia rơi vào tay cậu là điều hiển nhiên.”

“Lần này tôi cũng không có khả năng bảo vệ cậu, tự lo đi.

“Còn có… cậu cũng không phải con trai duy nhất của cha cậu đâu. Chỉ cần chuyện lần này Hồ gia biết do cậu mà ra…”

Hồ Lâm nói đến đây cũng lý trí dừng lại.

Nhìn Hồ Tiêu thì ông lại càng chán ghét.

Hiện tại ông cần tìm cách hòa hoãn, cứu vãn tình thế.

Ông quăng cho Hồ Tiêu ánh mắt cảnh cáo rồi rời đi.

Hồ Lâm nhớ rõ, Ngài Tuệ đã nói sẽ tiếp Chiến thần ở phía Tây, ông nên nhanh chóng xin hộ tống Chiến thần.

Có thể xin lỗi người ta là tốt nhất!

Lúc này Túc Trì cùng Hồ Cửu bước ra.

Mà Dung Vị bên cạnh Hồ Tiêu cũng cảm thấy sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng.

“Hồ thiếu phải không? À không, rất nhanh cậu không còn là Hồ thiếu nữa…”

Hồ Cửu tự tin nói.

Nếu hủy Hồ gia trong một nốt nhạc thì quá dễ với họ rồi.

Nỗi đau nào cũng nên từ từ nếm trải, mới có thể cảm nhận hết được.

Nỗi đau nào cũng nên từ từ nếm trải, mới có thể cảm nhận hết được.

“Mày nói gì? Đừng thừa nước đục thả câu.”

Vừa bị mắng, lại gây chuyện không hay. Hồ Tiêu thật sự muốn trút giận.

Dung Vị bên cạnh cũng cảm giác Hồ Cửu là đang đổ thêm dầu vào lửa.

“Dung Vị, phí cho người tài như cậu. Nhìn đi… đáng sao?’

Tùy giọng điệu là châm chọc Hồ Tiêu, nhưng với Dung Vị chính là chất vấn.

Dung Vị cũng không trả lời, trực tiếp lẩn tránh.

“Tôi có lòng tốt nói cho cậu biết… Hồ thiếu không chỉ có mình cậu.”

“Nếu cậu theo người chú Hồ Lâm kia, chắc chắn tiền đồ vô lượng… chậc chậc đáng tiếc a…”

“Hồ Lâm xem như triệt để thất vọng về cậu rồi… mà cha cậu, ông Hồ Bách Nhân còn có một đứa con riêng. Nếu tính ra, nó chỉ kém cậu ba tuổi.”

Hồ Cửu cũng không nhìn Dung Vị nữa, trực tiếp quăng cho Hồ Tiêu một ngọn lửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK