Chương 169
Nói đến đây Hồ Cửu nhìn Dung Vị, ánh mắt xoáy sâu.
Dung Vị ngoài thấy chột dạ, trong lòng có chút chua xót, năm đó quả thực anh ta giấu nhiều chuyện với Hồ Cửu.
Thật ra Hồ Cửu rất giỏi, kinh doanh, vận hành, quản lý đều rất cố gắng và chăm chỉ. Dung Vị luôn ưu ái, chiếu cố cho Hồ Cửu, từ thời đi học họ đã là cặp bài trùng.
Lúc đó, cha mẹ Dung Vị còn làm nhà nước, có chức vị một chút, tuy không cao nhưng ai cũng kính trọng, Dung Vị cũng vì vậy mà đạt được nhiều thành tựu, được nhiều người biết đến hơn cả Hồ Cửu.
“Chuyện kia… không phải như cậu nghĩ.” Anh ta hơi ngập ngừng.
“Đúng, vì tôi có nghĩ gì đâu.”
“Nhưng tất cả tôi đều biết, cậu nghĩ không cần nói gì, không cần giải thích thì mọi chuyện sẽ qua?”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói, ánh mắt cũng không muốn nhìn Dung Vị nữa.
“Cậu thật sự thay đổi rồi, năm đó dù tôi làm gì cậu cũng sẽ không hề tỏ thái độ với tôi.” Dung Vị có chút buông xuôi.
Hồ Cửu vẫn im lặng không nói gì, chỉ nhìn về phía xa.
Hồ Cửu vẫn im lặng không nói gì, chỉ nhìn về phía xa.
“Năm đó tôi cho rằng mình đã phát hiện ra một công thức vô giá, nhưng số liệu có sai sót cho nên vẫn chưa hoàn thành. Chỉ là ngay cả cậu tôi cũng giữ bí mật, tại sao lại có người biết, tuồn tin ra ngoài, các gia tộc khác cũng biết…”
Anh ta chậm rãi nhớ lại.
Năm đó công thức kia khiến bao người sôi sục, anh ta gặp sai sót trong số liệu, mất đi số liệu ban đầu, khi quay lại thử nghiệm thì đều không thành công, chỉ ra được công thức đơn giản.
Chính lúc đó, anh ta cùng Hồ Cửu bị hãm hại, kẻ ngồi tù, người bỏ xứ mà đi.
“Công thức trường sinh, từ hoa Mạn Thù. Cậu còn giấu gì tôi nhỉ?”
Hồ Cửu nhẹ nhàng nói ra, nhẹ như bâng.
“Sao… sao cậu có thể biết chứ? Công thức đó…”
“Công thức đó là cậu dày công tìm được, tình cờ phát hiện thực nghiệm thành công, sau đó thì bị mất, sau đó nữa… à làm gì còn sau đó.” Hồ Cửu tiếp lời Dung Vị.
“Năm đó, công thức đó là do tôi viết ra, tôi thực nghiệm thành công. Nhưng vì tôi đang làm thì Lục Thạc có chuyện tìm tôi, chính vì vậy khi cậu quay lại đã thấy nó.”
“Tôi sau khi quay về, nhìn thấy thực nghiệm kia cũng ghi nhớ trong đầu. Chỉ là hoa Mạn Thù phải là loại thuần khiết sống ở núi cao, hiệu quả mang lại mới gọi là tuyệt vời nhất, chính vì tôi lo lắng thực nghiệm này sẽ gây họa cho chúng ta, tôi mới xóa đi nó.”
“Chỉ là không ngờ, cậu lại thấy nó…”
Anh thở dài nhớ về chuyện năm đó, đúng là anh đã tìm ra phương thuốc quý, nhưng nguyên liệu đến công thức kia quá mức nguy hiểm. Chỉ cần công bố, e rằng mạng họ khó giữ, năm đó anh còn chưa cường đại, mà Dung Vị cũng chỉ đơn giản là doanh nhân trẻ.
Đại gia tộc có bao nhiêu ác độc hung hiểm, bọn họ cũng chưa trải qua, anh chỉ lo sợ người thân sẽ dính lấy phiền toái.
Không ngờ được…
“Chính cậu… là cậu… tại sao cậu lại không nói tôi biết chứ?” Dung Vị kích động, ánh mắt đỏ hoe.
Nếu vậy bao năm qua anh ta chịu bao cực khổ cũng vì công thức kia, vì Hồ Cửu sao?