Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171

Nhiều năm dày vò, Dung Vị bị bọn người kia mài mòn ý chí, đã không còn là cậu thanh niên nhiệt huyết cùng tham vọng năm nào.

Giờ đây Dung Vị cũng chỉ là một kẻ sợ đông sợ tây, anh ta đúng với câu nói một lần bị rắn cắn, ngàn năm sợ dây thừng.

“Đây là…” Anh ta muốn hỏi lại cảm thấy có gì đó trong cổ họng.

Dù làm thế nào cũng không nói ra được.

“Cậu còn quan tâm sao?” Hồ Cửu cũng không muốn nói nữa.

Vốn dĩ tên Đại Hải kia gọi Dung Vị như thế, mà thái độ của anh ta lại sợ hãi vô cùng, xem ra Đại Hải kia chính là nguồn cơn gây ra mọi chuyện.

Anh muốn thay Dung Vị làm chút gì đó.

Dù cho Dung Vị có tư tâm thì cùng từng là người anh em tốt của Hồ Cửu, anh cũng xem như vì tình nghĩa còn sót lại.

Dù cho Dung Vị có tư tâm thì cùng từng là người anh em tốt của Hồ Cửu, anh cũng xem như vì tình nghĩa còn sót lại.

Thay Dung Vị xả giận, chẳng phải hắn gọi Dung Vị là tình nhân?

“Chuyện trong tù, cậu cũng không muốn nói gì với tôi?” Hồ Cửu cũng chủ động mở miệng hỏi.

Lúc này Hồ Cửu đã dừng xe sau khi đi qua tầng tầng lớp lớp cửa, trước mặt bọn họ là những khu nhà kiên cố, bề ngoài tuy không đẹp mắt, nhưng nhìn qua có cảm giác vô cùng an toàn.

“Cậu cũng biết?” Dung Vị bất giác nắm chặt tay thành nắm đấm.

Cả cơ thể run rẩy, anh ta cố gắng áp chế bản thân nhưng trong tiềm thức của anh ta có gì đó, anh ta không hiểu tại sai, bản thân lại sợ hãi tới như vậy.

“Tôi không biết, tôi đang hỏi cậu. Tôi vẫn mong… cậu tự nói ra.” Hồ Cửu nói xong cũng không nhìn Dung Vị.

Anh đẩy cửa vào, bên trong là một căn phòng tối, phía trước có một mảng kính chịu lực chắn lại.

Phía bên kia kính, Đại Hải đang bị giam lại, tay chân xích bằng xích sắt to được nối với nguồn điện.

“Đây là giam giữ người trái phép, cậu điên rồi.” Dung Vị lùi ra sau vài bước.

“Thì sao? Dù hắn có chết ở đây thì ai quan tâm?” Hồ Cửu lạnh lùng nhìn Đại Hải nói.

“Đó là giết người.” Anh ta không muốn như vậy.

Dù anh ta có hận ai đó đến xương tủy đi nữa, nhưng việc giết chóc vẫn quá mức chịu đựng rồi.

“Vậy đổi lại là cậu, nếu cậu cứ thế chết dí trong tù, ai quan tâm chứ.”

Hồ Cửu dứt lời thì nhấn vào nút đỏ bên tường, Đại Hải bên trong đau đớn kêu gào. Nhìn cũng biết Hồ Cửu đang khởi động nguồn điện, vết hằn cháy da ở các vòng khóa tay hằn lên ghê rợn.

“Đừng, xin cậu đấy.”

“Tôi đang giúp cậu trả thù đấy.”

“Tôi không cần.”

“Được. Tùy cậu.”

Nói rồi Hồ Cửu mở cửa đi ra, Dung Vị cũng nhanh chóng đi theo.

“Hữu Thủ, cậu đưa Dung thiếu về đi. Cho người bảo vệ nhà họ Dung cẩn thận, xử lý xong ổn thảo, đảm bảo họ có cuộc sống tốt là được.”

Giao phó sau cùng mang theo giọng điệu dứt khoát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK