Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 162

Thật sự Dung Vị chỉ vừa về chưa đầy một ngày mà hết tốp người này đến nhóm người khác tìm đến.

Hoàng Đàn cũng quá khổ rồi.

“Có chuyện gì vậy?” Dung Vị ra ngoài hỏi.

“Anh nhìn đi.” Hoàng Đàn cũng không giấu giếm.

Dù sao nguy hiểm đến bước cuối cũng cần có Dung Vị phối hợp.

“Đây là…” Dung Vị nhìn một màn trước mặt vô cùng kinh hãi: “Trận pháp”

“Xem ra anh cũng hiểu biết.” Hoàng Đàn không ngừng tạo hàng loạt thủ ấn phức tạp.

Miệng lẩm bẩm gì đó.

“Những người này đến tìm tôi?” Dung Vị hỏi một câu vô nghĩa.

Ánh mặt hiện lên sự không tin được, anh ta còn lờ mờ thấy hình dáng của tên tội phạm to lớn trong tù đã hành hạ anh ta.

Ánh mặt hiện lên sự không tin được, anh ta còn lờ mờ thấy hình dáng của tên tội phạm to lớn trong tù đã hành hạ anh ta.

Nhất thời cả người cứng đờ.

“Anh làm ơn đừng hỏi vô nghĩa có được không hả? Tôi ở đây bảo vệ anh đó, không tìm anh thì họ đến chơi với tôi chắc. Tôi còn chưa có nhiều bạn đến vậy đâu.” Hoàng Đàn thấy biểu cảm của Dung Vị thì hơi tặc lưỡi nói.

“Hắn tới rồi.” Dung Vị ngơ ngác lẩm bẩm.

Những hình ảnh anh ta bị tên to xác kia làm nhục hiện về, hắn ta hết đè ép Dung Vị trong phòng giam đặc biệt, lại trực tiếp thô bạo xâm phạm anh.

Có thể hình dung khoảng thời gian đó Dung Vị như một người tình nhân cho tên kia xả hết bao nhiêu buồn bực.

Từng ngóc ngách trong nhà giam kia, không chỗ nào mà anh ta không bị tên kia làm nhục.

Nghĩ đến đây, Dung Vị run rẩy cả người.

Hoàng Đàn thấy một màn này vô cùng bất ngờ, không phải sợ tới mức run rẩy chứ.

“Này, này… anh nghe tôi nói, nếu nhỡ trận pháp bị phá hủy, anh nhanh chóng đưa cha mẹ anh đi theo cửa sau. Đừng đi ra ngoài, mà phía bên trái có một cánh cửa, tạm thời ở đó chờ Hồ Cửu tới.” Hoàng Đàn gấp rút dặn dò.

Dù sao hắn ta cũng không đảm bảo có thể cầm cự được đến lúc Hồ Cửu đến, cánh cửa kia nhìn có vẻ dẫn ra ngoài nhưng thực chất là một nơi ẩn nấp tạm thời, chỉ có người chủ khu biệt thự như hắn mới rõ nhất.

“Này… anh bị sao đấy. Nghe tôi nói không?” Hoàng Đàn tiếp tục kêu Dung Vị.

Dung Vị hơi giật mình, luống cuống tay chân, nhìn Hoàng Đàn rồi nhìn ra bên ngoài, biểu cảm vô cùng quái dị.

“Không thể… không ai làm được cả… không được…”

Anh ta lẩm bẩm vô cùng rối loạn, không có chút trật tự nào. Hoàng Đàn cảm giác có gì đó rất lạ, nhưng hiện tại hắn ta còn đang chú tâm chống đỡ.

Nhóm người này mạnh hơn rất nhiều nhóm người lúc trước, đừng nói là trận pháp mà ngay cả thực lực công phu cũng cao hơn nhiều.

Đàn em của hắn quả thực không trụ nổi rồi!

“Đứng đó làm gì vậy? Còn không nhanh đi đưa cha mẹ anh đi.” Hoàng Đàn như muốn quát lên.

Trong lòng hắn tức giận vô cùng, tên này bị làm sao vậy nhỉ?

Nói gì cũng không nghe, thái độ cứ như bị ma nhập vậy, Hoàng Đàn thật sự muốn tát hắn vài cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK