Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116

Tuy nhiên Hồ Cửu lại thấy rõ, khóe miệng anh càng nở nụ cười tươi hơn, ánh mắt càng sắc lạnh.

“Bộp, bộp.” Hồ Cửu Vỗ tay ba lần.

Bỗng nhiên màn hình led trên sân khấu sáng lên, là những cảnh Dương Minh Thành cùng Mộc Thúy Lan đi nghỉ mát, vô cùng mát mẻ sexy, nhạy cảm.

Chưa hết, ở cuối đoạn clip, còn có một clip ngắn có lẽ được quay bởi camera an ninh.

“Minh Thành, bọn người Dung Vị cùng Hồ Cửu sao còn chưa chết đi?”

“Nhanh thôi. Anh đã sắp xếp rồi, ông ta nói chỉ cần chúng ta hợp tác với ông ta. Ngày tàn của bọn họ rất nhanh sẽ tới.”

Tuy chất lượng hình ảnh của đoạn clip kia không được tốt nhưng có thể nhận ra đó là Mộc Thúy Lan cùng Dương Minh Thành, mà ngày tháng còn là năm năm về trước.

Đoạn clip rất nhanh được chuyển đến đoạn khác.

“Hừ, chuyện kia em đã sắp xếp ổn thỏa. Dung Vị phen này ở tù là chắc chắn. Cô gái kia là em thuê, em cũng không cho cô ta có cơ hội hối hận vì giá họa cho Dung Vị đâu.”

Mộc Thúy Lan là người đang nói, cô ta lúc đó mặc một bộ đồ ngủ vô cùng gợi cảm, giọng điệu vô cùng ác độc.

“Em yên tâm. Hồ Cửu kia cũng không thoát được, hắn ta hoàn toàn không biết tiền của tập đoàn Gia An vào túi chúng ta, mà hắn là kẻ chịu tội.”

Sau đó là loạt tiếng cười của hai người. 1649995253993.png

Hoàng Đàn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã nhìn thấy Hồ Cửu đứng về vị trí cũ.

Mà phía bên này Dương Minh Thành đã nằm dưới đất.

“Mày… mày dám..” Dương Minh Thành đau tới mức không nói được một câu hoàn chỉnh.

Dường như chân hắn ta bị gãy ngay đòn tấn công đầu tiên của Hồ Cửu, quỷ dị nhất là Hồ Cửu ra tay quá nhanh, không ai kịp thấy sự việc như thế nào.

“Sao? Không diễn nữa sao?” Hồ Cửu cười như tu la địa ngục, nhìn Dương Minh Thành như kẻ đã chết.

Mộc Thúy Lan nhìn một màn này thì sợ hãi lùi về sau, nào còn ra dáng ta đây tình tứ cùng Dương Minh Thành.

“Đúng là hai người rất xứng đôi. Tôi cũng nên chúc mừng mới phải nhỉ?” Hồ Cửu xoa xoa cằm, ra vẻ suy nghĩ.

Mọi người xung quanh nhìn anh, hít một ngụm khí lạnh, yên ắng chờ đợi diễn biến.

Không phải họ không sợ, nhưng họ muốn biết có chân tướng. Con người ta luôn có bản tính này, chỉ cần chuyện không liên lụy đến bản thân thì họ càng muốn biết.

Hoàng Đàn lúc này phản ứng lại, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên khán đài tới trước Dương Minh Thành kiểm tra.

“Chết tiệt!” Hắn ta thốt lên.

“Hoàng tổng, chân tôi.” Dương Minh Thành có dự cảm không lành.

“Bị phế hoàn toàn, sau này… e rằng không khôi phục được.” Hoàng Đàn lắc đầu.

Hoàng Đàn vẫn hơi tiếc nuối, Dương Minh Thành vẫn là đối tác tốt của hắn ta. Xem ra lần này hắn cần tiếp đối tác mới rồi, dù sao với loạt bằng chứng kia, cùng tai tiếng sắp tới, lại thêm cái chân gãy này.

Dương Minh Thành lần này xem như xong rồi!

“Không thể… tên phế vật khốn nạn kia… mày chờ đấy, đừng nghĩ đánh gãy chân tạo là xong.” Dương Minh Thành lúc này bị lửa giận chiếm lấy.

Ánh mắt hắn ta đỏ lên, thù hằn nhìn Hồ Cửu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK